- Trang chủ
- Đốt Tình - Ninh Viễn
- Chương 108: Chương 108
Chương 108: Chương 108
Truyện: Đốt Tình - Ninh Viễn
Tác giả: Ninh Viễn
- Chương 1: Quyển I. Trường An điệp mộng
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Quyển II. Hành trình ngược dòng nơi hoang dã
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Quyển cuối. Thời khắc tươi đẹp
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Phiên ngoại. Lý Tư x Đậu Toàn Cơ: Những viên ngọc vụn vỡ
- Chương 175: Phiên ngoại. Đệ Ngũ Khuyết x Hạ Lan Trạc (1)
- Chương 176: Phiên ngoại. Đệ Ngũ Khuyết x Hạ Lan Trạc (2)
- Chương 177: Phiên ngoại. Lý Cực x Tằng Khuynh Lạc (1)
- Chương 178: Phiên ngoại. Lý Cực x Tằng Khuynh Lạc (2)
- Chương 179: Phiên ngoại. Thẩm Nghịch x Biên Tẫn (1)
- Chương 180: Phiên ngoại. Thẩm Nghịch x Biên Tẫn (2)
- Chương 181: Phúc lợi 1
- Chương 182: Phúc lợi 2
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
"Trở về."
Bên trong màn sương mù dày đặc có một bóng đen lảng vảng, Thẩm Nghịch cảm nhận được hơi thở của Biên sư tỷ.
Thẩm Nghịch không nghe theo lời nàng, không trở về, mặc cho màn sương mù dày đặc lướt qua người mình.
"Nơi này cất giấu ký ức của ngươi, đúng không?"
Bóng đen không trả lời.
Một cách im lặng rất quen thuộc.
"Vậy ba năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi rốt cuộc đang kế hoạch cái gì? Ngay cả ta cũng không thể nói sao...... Sư tỷ?"
Thẩm Nghịch thực sự rất sốt ruột.
Mắt thấy chân tướng đã ở ngay trước mắt, nàng bức thiết muốn tìm hiểu đến cùng.
Bóng đen vẫn im lặng, Thẩm Nghịch thử đi về phía bóng đen.
Ngay khi nàng muốn bước vào sương mù, một bàn tay ngăn cản vai nàng.
"Trở về."
Vẫn là hai chữ đó.
Thanh âm vẫn còn bên tai, nhưng không thể nhìn thấy mặt đối phương.
Bóng đen cả người đều bị sương mù dày đặc bao phủ, cánh tay kia cũng được bao bọc bởi một lớp sương mù di động.
Thẩm Nghịch không xông vào nữa, nàng biết mình không có khả năng vượt qua sư tỷ.
Hơn nữa sư tỷ ăn mềm không ăn cứng.
Nắm lấy cánh tay kia từ trên vai xuống, hai tay nắm lấy, nũng nịu nói:
"Chỉ xem một chút thôi, được không?"
Sư tỷ rất yêu thương nàng, từ nhỏ đến lớn, phàm là nàng làm nũng, sư tỷ liền hết cách với nàng.
Ai ngờ, vừa dứt lời, bóng đen nâng cánh tay vung lên, một cơn lốc nghênh diện ập đến, Thẩm Nghịch trực tiếp bị đánh bay lên không trung.
Khi thân thể Thẩm Nghịch mất kiểm soát quay cuồng trên không trung, nàng nghe thấy thanh âm kia cao hơn không ít, mang theo ý bực bội ——
"Trở về!"
Hô.
Đợi khi tầm nhìn ổn định, Thẩm Nghịch mở hai mắt, không biết mình bị đánh bay đến nơi nào.
Đầu lao xuống, tóc bị thổi rối loạn đều là lá cây, nghiêm túc xoa cằm trầm tư.
Không đúng nha, sao lại mất hiệu lực rồi.
Chẳng lẽ Biên sư tỷ không ăn chiêu này?
Không thể nào, dựa vào kinh nghiệm thực tế nhiều năm của nàng phán đoán, phàm là sư tỷ, liền không thể không mắc lừa.
Chờ đã......
Thẩm Nghịch chợt nhớ ra, trước khi tiến vào thế giới trong mơ mình đã làm gì.
Hình ảnh ân ái của nàng và Tẫn sư tỷ, Biên sư tỷ chỉ sợ đều thấy được hết rồi......
"A."
Thẩm Nghịch hít hà một hơi, xoa xoa đầu, thay đổi về chính mình.
Được thôi, chẳng trách sẽ không nói hai lời mà đuổi nàng đi.
Đổi thành ai cũng sẽ tức giận đi......
Ngũ quan Thẩm Nghịch đều nhăn lại một chỗ, vậy phải làm sao bây giờ.
Tiểu nấm lại xuất hiện.
Chỉ là lần này nó không còn sinh động như vậy, nằm sấp trên mặt đất, an tĩnh nhìn Thẩm Nghịch trên bầu trời.
Thẩm Nghịch có loại cảm giác bị miệt thị.
Tiểu nấm có phải cũng cảm thấy nàng vô dụng?
Đến thử lại.
Liền tính lúc này vẫn là vô pháp tiến vào trong sương mù, cũng phải đi dỗ dành.
Hơn nữa cũng có thể nói một chút đạo lý.
Biên sư tỷ chính là Tẫn sư tỷ, Tẫn sư tỷ chính là Biên sư tỷ, là một người nha, nàng làm cái gì tương đương ngươi làm cái gì, không cần phân biệt quá rõ ràng đi......
Lại một lần nữa đi vào màn sương trước mặt, lời này còn chưa nói xong, thì đã bị lại một lần nữa đuổi bay.
Lần này bay đến càng xa.
Trực tiếp treo hình chữ X ở trên cây.
Thẩm Nghịch:......
Ở nơi nào té ngã liền ở nơi đó nằm.
Thẩm Nghịch nằm ở chạc cây, hai tay giao nhau, lại lần nữa trầm tư.
Nói như vậy, Tẫn sư tỷ lúc trước như vậy làm nàng, phân biệt cũng là mang theo chút bực bội.
Tẫn sư tỷ quá thông minh, một chút dấu vết để lại đều sẽ bị nàng kéo tơ lột kén, huống chi là vẫn luôn để ý một cái ý thức khác.
Tẫn sư tỷ hẳn là đoán được một cái ý thức khác gần nhất đã xuất hiện, nhưng Thẩm Nghịch không cùng nàng nói.
Cho nên, đầu Tẫn sư tỷ này bởi vì tức giận, ở trên giường lăn lộn nàng.
Đầu kia, Biên sư tỷ cũng bởi vì tức giận ở trong mộng đủ kiểu đuổi bay nàng.
Nàng chẳng phải là con quay bị sư tỷ nắm trong lòng bàn tay, hết lần này đến lần khác chà xát, xoay tròn không ngừng nghỉ sao?
Thẩm Nghịch: "Ha ha."
Cười khan.
Hai người, thay phiên nhau xuất hiện, ta biết làm sao bây giờ?
Có bản lĩnh thì cùng nhau xuất hiện đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu thật sự hiện ra cảnh tượng Biên sư tỷ và Tẫn sư tỷ cùng nhau xuất hiện, kẹp nàng ở giữa.
Thẩm Nghịch:......
Hình như cũng không ổn, điều này thì ai mà chịu nổi.
Mặt nóng quá.
Không đúng. Thẩm Nghịch loạng choạng ngồi dậy.
Không phải lúc nghĩ đến những chuyện này, thời gian liên hệ với cảnh trong mơ có hạn.
Vẫn phải đi thử xem.
......
Đậu Toàn Cơ dẫn dắt đội của mình ở khu vực đồn trú Giảm Xóc hai đêm để giải quyết những con dị thú xuất hiện ở đó.
Hai ngày hai đêm không ngủ, với tư cách là Đội trưởng, nàng còn phải dẫn dắt binh lính, điều hành mọi việc, tinh thần không thể lơ là. Sau khi giải quyết xong mọi việc, Đậu Toàn Cơ cũng rất mệt mỏi.
Lúc này, khi đang ngồi trên xe ngựa trở về, nàng dựa cánh tay vào Phòng Phán và ngủ thiếp đi.
Khi đến cửa Lệ Cảnh Môn, lúc Đậu Toàn Cơ tắm rửa, nàng suýt nữa ngủ quên trong phòng tắm.
Sau khi trở lại phòng ngủ và nằm xuống một cách khó khăn, nàng nhìn xung quanh một lượt, nhưng lại không cảm thấy buồn ngủ.
Thêm vào đó, máy lạnh bên trong cửa Lệ Cảnh Môn bị hỏng, lại gặp phải trời nhiều mây đen kéo đến, mưa lớn thì lại chậm chạp không đến, cảm giác oi bức, ẩm ướt đè nặng trong lòng, khiến cho người ta nửa điểm buồn ngủ cũng không có.
Đậu Toàn Cơ trằn trọc mãi vẫn không thể ngủ được, đành phải ngồi dậy. Trong lúc ngẩn người, nàng bất giác lấy ra viên Toàn Cơ Thạch xinh đẹp từ trong ngăn kéo.
Viên Toàn Cơ Thạch được mài giũa sáng bóng, bên trong như chứa cả một dải ngân hà lấp lánh. Thêm vào đó là một sợi dây chỉ vàng tinh xảo, chạm vào ấm áp khác hẳn với những viên đá thông thường.
Thật sự thật xinh đẹp.
Món đồ xinh đẹp như vậy, Lý Tư ngốc nghếch kia lại có thể tặng cho một người nửa sống nửa chết như mình sao.......
Lỡ như bị hỏng thì mình biết làm sao bây giờ?
Đang mải mê ngắm nhìn viên Toàn Cơ Thạch, Đậu Toàn Cơ chợt nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ "Kẽo kẹt".
Đậu Toàn Cơ giật mình cất vội viên Toàn Cơ Thạch đi.
"Ai?".
Thì ra có người dám cả gan trèo cửa sổ phòng nàng.
Đậu Toàn Cơ lớn tiếng quát hỏi khiến cho người đang trèo cửa sổ giật mình hoảng sợ, trực tiếp rơi xuống giường của nàng, "Ầm" gây ra một tiếng động lớn.
Giường đơn của Đậu Toàn Cơ nhỏ đến đáng thương, người kia rơi xuống tương đương với việc rơi thẳng vào ngực nàng.
Đậu Toàn Cơ rút ra một vật gì đó ở mép giường và muốn tấn công người kia, thì người kia vội vàng nói.
"Đừng, là ta!".
Đậu Toàn Cơ nhìn rõ thì hóa ra là Lý Tư.
"...... Ngươi trèo cửa sổ làm gì?"
Đúng lúc này, có người đi qua hỏi vọng vào: "Đội trưởng, có chuyện gì vậy? Không sao chứ?".
Lý Tư vốn dĩ cũng không muốn mở miệng, Đậu Toàn Cơ lại sợ nàng làm bậy, liền đưa tay che miệng nàng lại.
Đậu Toàn Cơ đối diện cửa giải thích: "Không có gì, một con mèo hoang từ cửa sổ rơi vào."
Cấp dưới ngoài cửa "À" một tiếng rồi đi.
Lý Tư bị nàng che miệng, ánh mắt lập tức trở nên khác lạ, thoải mái dễ chịu nằm trên giường nàng, đầu lắc lư lên xuống, dùng sống mũi cao thẳng cọ vào lòng bàn tay nàng.
Đậu Toàn Cơ lập tức rụt tay về, hạ giọng chất vấn: "Ngươi làm gì?"
Lý Tư sà vào trong rồi ngay tại chỗ nằm nghiêng, tạo dáng khoe hết đường cong cơ thể.
"Mèo hoang đều thích cọ người như vậy sao?"
"...... Ngươi nghiêm túc một chút, rốt cuộc tới đây làm gì?"
Lý Tư còn ấm ức, "Ta đã chờ ngươi mấy ngày rồi, ngày nào cũng chạy tới xem ngươi đã về chưa. Đi đâu vậy? Gửi tin nhắn cũng không trả lời."
Đậu Toàn Cơ không quen ngủ chung giường với người khác, nhường giường cho Lý Tư, còn nàng thì dựa vào mép tủ duy nhất trong phòng, hai tay khoanh trước ngực.
"Sao lại là mấy ngày? Ta tổng cộng đi Giảm Xóc có hai ngày thôi. Chỗ Giảm Xóc không có mạng, đương nhiên không nhận được tin nhắn của ngươi."
"Thì là một ngày ta không gặp ngươi như cách ba thu mà. Đừng nói, giường ngươi nhìn nhỏ vậy mà lại rất chắc chắn."
"Bị ngươi cao to như vậy đè mà không sập, thấy lạ lắm đúng không?"
Lý Tư mắt cười cong cong, nàng thích Đậu Toàn Cơ mắng nàng, chê bai nàng, cả người thoải mái, cảm giác như sống lại.
Đậu Toàn Cơ: "Rốt cuộc tìm ta có việc gì?"
Lý Tư từ bên hông lấy ra một chiếc hộp nặng trịch.
"Cho ngươi."
Đậu Toàn Cơ cho rằng lại là lễ vật gì đó.
"Ta không cần......"
"Tĩnh An hầu tỷ tỷ của ngươi làm vũ khí cho ngươi đó, thật sự không cần sao?"
Đậu Toàn Cơ lập tức nhận lấy.
"Không nói sớm."
Lý Tư:......
Đậu Toàn Cơ mở hộp ra, bên trong là một thanh chủy thủ tinh xảo hơn nhiều so với thanh đao điện nàng đang dùng, còn có thêm cả bản hướng dẫn sử dụng chi tiết.
Thật sự là dùng Ngân Hà Các Tố......
Đậu Toàn Cơ tiện tay vung lên, một đạo điện quang màu tím hiện lên, Lý Tư "Ái chà" một tiếng, lập tức xoay người trốn tránh.
Ngay sau đó, chiếc giường của Đậu Toàn Cơ đã bị chém thành hai nửa.
Đậu Toàn Cơ:......
Vẫn là người cấp dưới vừa rồi, rửa mặt xong lại đi ngang qua, lại hỏi: "Đội trưởng, mèo hoang...... Làm sập giường sao?"
Đậu Toàn Cơ: ......
Lý Tư ngồi dưới đất người đầy mồ hôi lạnh, đợi Đậu Toàn Cơ đuổi thuộc hạ đi, Lý Tư vẫn còn kinh hồn bạt vía.
"Lần sau muốn thử đao, có thể đừng nhắm vào người ta mà thử không? Ta là một người sống sờ sờ tới đưa lễ cho ngươi, kết quả lại mất mạng ở đây, ngươi thấy có hợp lý không?"
Vạt áo của Lý Tư đã bị chém mất nửa bên, nếu không phải nàng trốn kịp thời, chỉ sợ thật sự đã xảy ra tai ương đổ máu rồi.
Thanh đao điện phiên bản nâng cấp này so với thanh mà Thẩm Nghịch vội vàng làm ra trong tình huống khẩn cấp lợi hại hơn rất nhiều, Đậu Toàn Cơ yêu thích không buông tay, nhưng cũng thật sự có chút áy náy với Lý Tư, nghĩ đến dáng vẻ vừa lăn vừa bò chạy trốn của nàng, ý cười không nhịn được mà hiện lên trên mặt.
"Được rồi, ta sai rồi, đừng giận, nhé?"
Đậu Toàn Cơ cười tươi với nàng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nàng rất ít khi cười, quanh năm suốt tháng đều mang vẻ mặt lạnh như băng, thỉnh thoảng cười một cái, đẹp đến Lý Tư đều quên cả tức giận.
Lý Tư trên mặt còn đang "Hừ", kỳ thật trong lòng đã sớm bị chọc đến nóng ran.
"Vậy, ta mời ngươi ăn cơm bồi tội được không? Coi như là lấy lòng?"
Đậu Toàn Cơ nói được nửa chừng thì lại thấy rất vui vẻ.
Lý Tư: "...... Dáng vẻ chật vật của ta khiến ngươi có thể cười đến sang năm sao?"
Nói rồi Đậu Toàn Cơ còn cười lớn hơn.
Lý Tư: "Lúc này sẽ không sợ người khác lại đây gõ cửa sao?"
"Không có gì, ta sẽ nói là do mèo hoang hoảng loạn không chọn đường trốn được nên trông buồn cười quá."
Lý Tư nghiến răng, "Được thôi, ta là mèo ngươi là chó, chúng ta vừa vặn một đôi."
Đậu Toàn Cơ "À" một tiếng, chĩa thanh đao điện vào Lý Tư.
"Còn muốn lại hoảng loạn không chọn đường trốn một hồi nữa không?"
Lý Tư làm nũng đùa giỡn lại, trong miệng lầm bầm "Ngươi cứ dọa ta".
Nếu là trước kia, Đậu Toàn Cơ chắc chắn đã đá cái kẻ ồn ào này ra ngoài từ lâu rồi.
Hiện tại thì sao, không những không đá, hai đêm không ngủ lại thêm tâm tình xui xẻo do máy lạnh hư gây ra đã được Lý Tư chữa khỏi không ít.
Có chút vui vẻ, tính tình cũng tốt hơn.
"Ngươi chỉ là đặc biệt giúp Hầu gia đưa vũ khí cho ta thôi sao?"
"Còn có một chuyện quan trọng."
Lý Tư nghiêm mặt, thật sự có vài phần nghiêm túc của Tướng quân.
Nàng kể lại chuyện gần đây An Vương khắp nơi bắt cóc người thân của các thủ lĩnh cấm quân, ý đồ khống chế cấm quân.
Đậu Toàn Cơ: "Cho nên, ngươi cảm thấy An Vương sẽ đến bắt ta?"
Phía sau vài câu Đậu Toàn Cơ chưa nói ra.
Ta là gì của ngươi, không danh không phận một lòng nhiệt tình, đến mức sao......
Nếu ta gặp nạn, ngươi thật sự sẽ liều mạng tới cứu giúp sao?
Lý Tư gật đầu, giơ tay lên.
Đậu Toàn Cơ ánh mắt nhìn theo.
Cho rằng Lý Tư sẽ đến nắm tay mình, Lý Tư kỳ thật cũng muốn nắm tay nàng như thế, nâng tay lên một nửa, nghĩ đến cái gì đó, lại hạ nửa chừng trở về, chỉ giữ chặt vạt áo Đậu Toàn Cơ.
"Ta thật sự rất lo lắng. Hai ngày nay ngươi không trả lời thư của ta, người cũng không biết đi đâu, ta liên tiếp mấy đêm đều không ngủ ngon giấc."
Đậu Toàn Cơ mới phát hiện đôi mắt Lý Tư thâm quầng.
Lý Tư tiếp tục nói: "Ngươi xem chỗ ngươi này, đến cả điều hòa cũng hỏng, hiện tại giường cũng không có, hay là ngươi dọn đến phủ ta ở đi? Ta còn có thể thường xuyên che chở cho ngươi, trong lòng cũng vững vàng hơn."
Lý Tư hai mắt chăm chú, chân thành, là đôi mắt mà Đậu Toàn Cơ lớn như vậy chưa từng thấy qua.
Giờ khắc này nàng cảm thấy, trong cái loạn thế vẩn đục này, nếu mình gặp nạn, nữ nhân có thể coi là xa lạ trước mắt này, có lẽ thật sự sẽ liều chết bảo vệ nàng......
.
Thẩm Nghịch hít sâu một hơi, tỉnh giấc.
Nhìn chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường, cảm giác khó chịu vẫn còn lưu lại trong cơ thể.
Thẩm Nghịch đếm, đêm nay tổng cộng bị Biên sư tỷ đuổi bay hơn hai mươi lần, mấy cái cây trong rừng rậm suýt chút nữa bị nàng cuốn trụi lá.
Thẩm Nghịch chớp chớp mắt, không thở dài than vãn, không muốn để sư tỷ thấy mình uể oải.
Không sao không sao, nghĩ cách, tranh thủ hai ngày sau khi quay lại có thể phá được Biên sư tỷ.
Trong lòng thầm nghĩ, lát nữa sẽ nói chuyện với sư tỷ thế nào.
Chờ mãi, Biên Tẫn vẫn không tỉnh.
"Sư tỷ?"
Thẩm Nghịch thử gọi, người phía sau ôm nàng không trả lời, hơi thở vẫn rất đều.
Thẩm Nghịch nhẹ nhàng xoay người trong ngực nàng, đối mặt với nàng.
Lại gọi một tiếng.
Trước kia sau khi kết thúc liên hệ với cảnh trong mơ, Thẩm Nghịch tỉnh, Biên Tẫn cũng sẽ nhanh chóng tỉnh lại theo.
Nhưng hôm nay, Biên Tẫn vẫn còn ở trong mơ.
Ý thức của Biên Tẫn lúc này đang ở một tầng thế giới cảnh trong mơ khác.
Nơi mà nàng đã từng đặt chân đến.
Vẫn là mê cung rừng rậm, cùng sương mù dày đặc bao phủ bên trong khu rừng.
Tóc dài của Biên Tẫn bị gió thổi, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào sương mù.
"Dạo này ngươi chiếm dụng thân thể ta quá nhiều lần rồi."
Biên Tẫn đi vào sương mù, tiến sâu vào bên trong, nắm lấy một cánh tay.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Cút ra đây."