- Trang chủ
- Đốt Tình - Ninh Viễn
- Chương 27: Chương 27
Chương 27: Chương 27
Truyện: Đốt Tình - Ninh Viễn
Tác giả: Ninh Viễn
- Chương 1: Quyển I. Trường An điệp mộng
- Chương 2: Chương 2
- Chương 3: Chương 3
- Chương 4: Chương 4
- Chương 5: Chương 5
- Chương 6: Chương 6
- Chương 7: Chương 7
- Chương 8: Chương 8
- Chương 9: Chương 9
- Chương 10: Chương 10
- Chương 11: Chương 11
- Chương 12: Chương 12
- Chương 13: Chương 13
- Chương 14: Chương 14
- Chương 15: Chương 15
- Chương 16: Chương 16
- Chương 17: Chương 17
- Chương 18: Chương 18
- Chương 19: Chương 19
- Chương 20: Chương 20
- Chương 21: Chương 21
- Chương 22: Chương 22
- Chương 23: Chương 23
- Chương 24: Chương 24
- Chương 25: Chương 25
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27: Chương 27
- Chương 28: Chương 28
- Chương 29: Chương 29
- Chương 30: Chương 30
- Chương 31: Chương 31
- Chương 32: Chương 32
- Chương 33: Chương 33
- Chương 34: Chương 34
- Chương 35: Chương 35
- Chương 36: Chương 36
- Chương 37: Chương 37
- Chương 38: Chương 38
- Chương 39: Chương 39
- Chương 40: Chương 40
- Chương 41: Chương 41
- Chương 42: Chương 42
- Chương 43: Chương 43
- Chương 44: Chương 44
- Chương 45: Chương 45
- Chương 46: Chương 46
- Chương 47: Chương 47
- Chương 48: Chương 48
- Chương 49: Chương 49
- Chương 50: Chương 50
- Chương 51: Chương 51
- Chương 52: Chương 52
- Chương 53: Chương 53
- Chương 54: Chương 54
- Chương 55: Chương 55
- Chương 56: Chương 56
- Chương 57: Chương 57
- Chương 58: Chương 58
- Chương 59: Chương 59
- Chương 60: Chương 60
- Chương 61: Chương 61
- Chương 62: Chương 62
- Chương 63: Chương 63
- Chương 64: Chương 64
- Chương 65: Chương 65
- Chương 66: Chương 66
- Chương 67: Chương 67
- Chương 68: Chương 68
- Chương 69: Chương 69
- Chương 70: Chương 70
- Chương 71: Chương 71
- Chương 72: Chương 72
- Chương 73: Chương 73
- Chương 74: Chương 74
- Chương 75: Chương 75
- Chương 76: Chương 76
- Chương 77: Chương 77
- Chương 78: Chương 78
- Chương 79: Chương 79
- Chương 80: Chương 80
- Chương 81: Chương 81
- Chương 82: Chương 82
- Chương 83: Chương 83
- Chương 84: Chương 84
- Chương 85: Chương 85
- Chương 86: Chương 86
- Chương 87: Chương 87
- Chương 88: Chương 88
- Chương 89: Chương 89
- Chương 90: Chương 90
- Chương 91: Chương 91
- Chương 92: Chương 92
- Chương 93: Chương 93
- Chương 94: Chương 94
- Chương 95: Chương 95
- Chương 96: Chương 96
- Chương 97: Chương 97
- Chương 98: Chương 98
- Chương 99: Chương 99
- Chương 100: Chương 100
- Chương 101: Chương 101
- Chương 102: Chương 102
- Chương 103: Chương 103
- Chương 104: Quyển II. Hành trình ngược dòng nơi hoang dã
- Chương 105: Chương 105
- Chương 106: Chương 106
- Chương 107: Chương 107
- Chương 108: Chương 108
- Chương 109: Chương 109
- Chương 110: Chương 110
- Chương 111: Chương 111
- Chương 112: Chương 112
- Chương 113: Chương 113
- Chương 114: Chương 114
- Chương 115: Chương 115
- Chương 116: Chương 116
- Chương 117: Chương 117
- Chương 118: Chương 118
- Chương 119: Chương 119
- Chương 120: Chương 120
- Chương 121: Chương 121
- Chương 122: Chương 122
- Chương 123: Chương 123
- Chương 124: Chương 124
- Chương 125: Chương 125
- Chương 126: Chương 126
- Chương 127: Chương 127
- Chương 128: Chương 128
- Chương 129: Chương 129
- Chương 130: Chương 130
- Chương 131: Chương 131
- Chương 132: Chương 132
- Chương 133: Chương 133
- Chương 134: Chương 134
- Chương 135: Chương 135
- Chương 136: Chương 136
- Chương 137: Chương 137
- Chương 138: Chương 138
- Chương 139: Chương 139
- Chương 140: Chương 140
- Chương 141: Chương 141
- Chương 142: Chương 142
- Chương 143: Chương 143
- Chương 144: Chương 144
- Chương 145: Chương 145
- Chương 146: Chương 146
- Chương 147: Chương 147
- Chương 148: Chương 148
- Chương 149: Chương 149
- Chương 150: Chương 150
- Chương 151: Chương 151
- Chương 152: Chương 152
- Chương 153: Chương 153
- Chương 154: Chương 154
- Chương 155: Chương 155
- Chương 156: Chương 156
- Chương 157: Chương 157
- Chương 158: Chương 158
- Chương 159: Chương 159
- Chương 160: Chương 160
- Chương 161: Chương 161
- Chương 162: Chương 162
- Chương 163: Quyển cuối. Thời khắc tươi đẹp
- Chương 164: Chương 164
- Chương 165: Chương 165
- Chương 166: Chương 166
- Chương 167: Chương 167
- Chương 168: Chương 168
- Chương 169: Chương 169
- Chương 170: Chương 170
- Chương 171: Chương 171
- Chương 172: Chương 172
- Chương 173: Chương 173
- Chương 174: Phiên ngoại. Lý Tư x Đậu Toàn Cơ: Những viên ngọc vụn vỡ
- Chương 175: Phiên ngoại. Đệ Ngũ Khuyết x Hạ Lan Trạc (1)
- Chương 176: Phiên ngoại. Đệ Ngũ Khuyết x Hạ Lan Trạc (2)
- Chương 177: Phiên ngoại. Lý Cực x Tằng Khuynh Lạc (1)
- Chương 178: Phiên ngoại. Lý Cực x Tằng Khuynh Lạc (2)
- Chương 179: Phiên ngoại. Thẩm Nghịch x Biên Tẫn (1)
- Chương 180: Phiên ngoại. Thẩm Nghịch x Biên Tẫn (2)
- Chương 181: Phúc lợi 1
- Chương 182: Phúc lợi 2
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
"Ta không sợ nhột."
Ý tứ trong lời nói của Thẩm Nghịch rất rõ ràng.
Lọ son môi được ngón tay thon dài cầm lại, đặt vào tay Biên Tẫn.
Chiếc lọ nhỏ được đẩy qua đẩy lại giữa hai người, khuấy động hương thơm.
Hương thơm như buổi tiệc trao đổi ly rượu đầy ái muội, cũng như khoảnh khắc xuân tì.nh muốn từ chối mà lại đón nhận.
Thẩm Nghịch mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng có một chú thỏ nhỏ bất an, cứ cọ vào tim nàng, cọ đến nàng vừa đau vừa ngứa.
Mặc dù đã tự nhủ, sư tỷ của nàng tu đạo vô tình, đã bị từ chối một lần, không có lý do gì để tự chuốc lấy nhục nhã lần nữa.
Nhưng cứ nghe những tin đồn mơ hồ, vô căn cứ đó, rất khó để không nghĩ ngợi, hình ảnh vị thánh phật thanh cao, lạnh lùng, không vướng bụi trần, được khắc sâu trong lòng nàng, lại có thể bị ai đó làm ướt vạt áo.
Nếu đã như vậy, vậy tại sao người làm ướt vạt áo đó không thể là ta?
Khoảnh khắc Biên Tẫn vì nàng bất chấp tất cả, tự mình đến Viện Thông Tin để bảo vệ nàng và ôm nàng vào lòng, d.ục v.ọng bị kìm nén bấy lâu trong lòng Thẩm Nghịch liền ngửi thấy hơi thở khát khao từ lâu, chấp niệm dưới lớp tro tàn sống lại trong tà niệm trỗi dậy mạnh mẽ.
Dù lạnh lùng, ít nói, và kiềm chế ánh mắt đến đâu, nhưng vào thời khắc nguy hiểm, nàng ấy vẫn bất chấp tất cả vì nàng, vẫn ôm chặt lấy nàng, không muốn nàng chịu bất kỳ tổn thương nào.
Trong lòng mang một nỗi không cam chịu, sự hiếu thắng, nắm giữ lợi thế, liền muốn đánh cược xem mình có thể lay động được vị thần vô tình kia hay không, dựa vào tình cảm dù chết cũng không thể buông bỏ.
Thẩm Nghịch tạm thời không muốn nghĩ mình còn thích Biên Tẫn hay không, hoặc là nỗi khó chịu, nghẹn ứ trong lòng bấy lâu khó mà tan biến.
Giờ phút này, nàng chỉ muốn ném một viên đá, dò hỏi con đường phía trước.
Biên Tẫn không lập tức đáp lời, không đồng ý cũng không từ chối.
Mấy giây im lặng này, nhịp tim như tiếng trống, từng tiếng đánh vào lòng Thẩm Nghịch.
Sau đó, nàng thấy Biên Tẫn đặt lọ son môi lên hộp trang điểm, buông tay.
Trái tim vừa nóng hổi nháy mắt chìm vào hồ nước lạnh băng, cảm giác ngột ngạt khó thở bao trùm lấy Thẩm Nghịch.
Ngay khi nàng khó thở, Biên Tẫn lấy ra một vật từ trong tay áo.
Một chiếc lọ rất giống lọ son môi của nàng.
"Để lại dấu vết cho ngươi, sao có thể dùng đồ của ngươi. Màu ta quen dùng vẫn có chút khác biệt với ngươi."
Biên Tẫn chậm rãi mở lọ son môi của mình, tô một lớp mỏng lên môi, không nhìn Thẩm Nghịch, như họa sĩ tỉ mỉ vẽ tác phẩm để đời.
Thẩm Nghịch không ngờ Biên Tẫn thường ngày để mặt mộc lại mang theo son môi.
Quả thật có chút khác biệt.
Màu môi của Thẩm Nghịch là hồng đào tươi tắn, Biên Tẫn thường để mặt mộc, nhưng nếu trang điểm, thường dùng màu đỏ đậm trưởng thành.
Đầu óc thông minh của Thẩm Nghịch hiếm khi không theo kịp, còn chưa hiểu rõ ý của Biên Tẫn, môi đỏ của Biên Tẫn đã tiến sát đến vị trí tương tự mà Thẩm Nghịch vừa "chỉ đạo".
Chẳng qua là đùa nghịch một chút, dù không đạt được kết quả mong muốn, có thể trêu chọc sư tỷ cũng coi như giải khuây.
Rốt cuộc sư tỷ cũng không trêu chọc thê tử, việc trêu ghẹo phong tình tự nhiên đặt lên vai Thẩm Nghịch.
Nàng chỉ muốn xem Biên Tẫn tự mình đưa ra quyết định sẽ khó khăn ứng phó ra sao, chưa từng nghĩ, một hòn đá nhỏ ném ra lại gây nên một cơn sóng dữ.
Không có sự qua loa hời hợt, chỉ có sự tiến đến đột ngột.
Thẩm Nghịch kinh hãi hít vào một hơi, hương thơm của Biên Tẫn lập tức lan tỏa trong khoang mũi nàng, chiếm cứ toàn bộ lồng ng.ực, tai cũng nhanh chóng nóng lên vì hương thơm đó.
Lưng dựa vào cạnh hộp trang điểm bằng gỗ tử đàn, cho rằng Biên Tẫn cuối cùng cũng bị nàng chọc giận, hiểu được đến trêu chọc nàng.
Ai ngờ ngay sau đó da cổ căng thẳng, đôi môi nóng bỏng thực sự m.út chặt lên.
Có lẽ vì quá ít làm chuyện này, Tổng đô đốc trấn giữ biên cương lại không khống chế tốt lực đạo, thân người hơi nhào về phía trước, nghiêng đến như mất trọng tâm.
Thẩm Nghịch cho rằng nàng sắp ngã, ngồi xuống bàn, hai tay ôm chặt eo Biên Tẫn, vững vàng đỡ lấy.
Biên Tẫn thực ra đã âm thầm khống chế được thăng bằng, bị Thẩm Nghịch giữ eo, cho rằng ngay sau đó sẽ bị ôm vào lòng.
Cái ôm trong tưởng tượng không xảy ra, lực đạo mà nàng cho là vừa phải bị sự cố nhỏ này làm rối loạn, lực m.út mất đi chừng mực.
Biên Tẫn vốn dốt đặc cán mai về chuyện tình ái, lại mạnh mẽ cắn một cái lên cổ Thẩm Nghịch.
Cảm giác tê dại và hơi đau truyền qua da thịt Thẩm Nghịch, khiến cổ nàng cong lại.
Không thể tưởng tượng đôi môi và răng hoàn toàn thuần khiết của sư tỷ lại đang làm chuyện tình ái phàm tục này với nàng.
Khi bị m.út đến toàn thân nóng bừng, cảm giác bị cắn lại đột nhiên xoắn lấy nàng, Thẩm Nghịch khẽ rên một tiếng.
Biên Tẫn biết mình đã làm quá, Thẩm Nghịch chắc là đau.
Thành thục ôm lấy eo Thẩm Nghịch, từ eo vuốt lên trên, vuốt đến cổ rồi chậm rãi vuốt xuống.
Tiểu A Diêu của nàng, mỗi khi bị thương, hoặc uất ức khó chịu, nàng đều dùng cách này để an ủi.
Vuốt vài cái, tiểu A Diêu sẽ cười.
Giờ phút này chính mình lỡ tay làm người ta đau, Biên Tẫn không khỏi dùng cách đã từng an ủi tiểu A Diêu để an ủi Thẩm Nghịch.
Vuốt vài cái, Thẩm Nghịch không cười, ngược lại bị nàng làm cho thêm quyến rũ.
Đợi khi màu son đã ổn định, một dấu hôn đỏ tươi hiện lên, môi Biên Tẫn không lưu luyến mà rời đi.
Tất cả xảy ra quá nhanh quá đột ngột, Thẩm Nghịch nhìn Biên Tẫn với ánh mắt còn chút ngơ ngác khó hiểu.
Biên Tẫn thấy hai má Thẩm Nghịch ửng hồng, trong gương chính mình cũng không kém, chỉ nói: "Như vậy là xong chứ?"
Thẩm Nghịch không biết mình phát ra âm thanh gì, Biên Tẫn "Ừ" một tiếng, nói: "Diễn kịch thì phải diễn trọn bộ, hộp tình ý cũng phải giả vờ dùng một chút. Ta về phòng ngủ trước, ngươi lát nữa qua đó."
Thẩm Nghịch lại nói gì đó, nhưng hoàn toàn không lọt tai Biên Tẫn, cũng không nghĩ vì sao hai người cùng ở chung một phòng lại muốn đi cùng một chỗ, mà còn nhất định phải tách ra đi, liền đẩy cửa phòng làm việc, đón nhận không khí lạnh lẽo bên ngoài rồi bước nhanh ra ngoài.
Vì rời đi quá vội vàng, đến cả lọ son môi và găng tay cũng quên mang.
Trong viện, một người hầu đang sửa chữa đèn sưởi ở hành lang, hai thị nữ đang quét dọn tuyết.
Tuyết dường như cuối cùng cũng ngừng rơi sau mấy trận bão tuyết, mọi người đều vui mừng ra ngoài tận hưởng chút ấm áp sau hơn nửa tháng giêng lạnh giá.
Thấy Biên Tẫn từ xa đi tới, mọi người sôi nổi chào hỏi nàng.
Nhưng vị phu nhân luôn hòa ái hôm nay có chút lạ, không đáp lời cũng không nhìn họ, nắm chặt áo choàng bước nhanh lướt qua, chớp mắt đã vào phòng ngủ.
Tiểu thị nữ mặc áo bông đỏ tò mò duỗi cổ, "Phu nhân làm sao vậy? Bị gió thổi sao mà mặt đỏ như vậy?"
Một thị nữ khác cầm chổi trúc không nhịn được kêu lên "Ai da" kinh ngạc, dùng khuỷu tay huých nàng, sau đó thần bí ghé sát tai nói nhỏ: "Đồ ngốc nghếch, đừng nói linh tinh, cười đau cả bụng. Ngươi không thấy phu nhân vừa từ phòng làm việc của Hầu quân ra sao? Hai người ở trong đó rất lâu. Hai người ở trong phòng có thể làm ra chuyện gì đỏ mặt tía tai chứ?"
Tiểu thị nữ áo bông đỏ chưa từng trải sự đời, được nhắc nhở như vậy liền bừng tỉnh ngộ, "Úc" một tiếng rồi che mặt đỏ bừng.
Hai người như hai chú chim sẻ chụm lại, ríu rít nói chuyện riêng.
Ở góc khu vườn, một thị nữ cao gầy đang vớt lá rụng trong hồ ngước mắt lên, nửa bên mặt là mặt nạ kim loại đen, mắt trái đỏ ngầu được gắn một con ngươi đen, đây là loại mắt giả rẻ tiền. Khi con ngươi đen di chuyển phát ra tiếng động máy móc nhỏ. Nàng ta âm thầm nhìn về phía phòng ngủ, dùng mắt giả chụp liên tục vài bức ảnh, lập tức dùng phần mềm mã hóa gửi đến một tài khoản bí mật cấp cao nào đó.
Biên Tẫn vào phòng ngủ định đóng cửa thì thấy hai tay mình không được che chắn, hơi giật mình dùng chân đá cửa đóng lại. Dựa vào cửa, nhắm mắt.
Vậy nên, không chỉ bị Thẩm Nghịch chạm vào, mà chủ động chạm vào Thẩm Nghịch cũng sẽ có phản ứng quá khích tương tự.
Nàng chỉ muốn kiểm chứng một chút, không ngờ lại khiến mình càng thêm khó xử.
Chỉ là kiểm chứng một chút.
Nàng lặp lại những lời này với chính mình trong lòng. Như thể để giải thích hành động hôm nay với Thẩm Nghịch cho một mệnh lệnh nội tâm nào đó không thể cưỡng lại.
Từ cửa sổ nhìn xuống bồn tắm ở hậu viện, hơi nóng đang bốc lên.
Hàng ngày Vạn cô cô đều sai người dọn dẹp bồn tắm, vì Hầu quân thường xuyên làm việc ngày đêm, có khi ở trong phòng làm việc mấy ngày liền không ra. Tuy nói trong phòng làm việc cũng có phòng tắm, nhưng dù sao cũng không bằng bồn tắm rộng rãi này.
Mỗi lần "xuất quan", việc quan trọng nhất của Hầu quân là đi ngâm mình trong suối nước nóng để xua tan cái lạnh. Vạn cô cô biết hai vị nữ lang trong phủ đều thích sạch sẽ, nên luôn giữ cho suối nước nóng ở trạng thái sẵn sàng để tắm.
Biên Tẫn thực sự không thích trạng thái hiện tại của mình, nhớp nháp khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng lát nữa sư muội sẽ đến, nếu nàng tắm trước một cách khó hiểu thì có thể bị hiểu lầm?
Dù nghĩ thế nào cũng không sao...
Biên Tẫn do dự một lát, có một khoảnh khắc muốn tắm muộn hơn, nhưng thói quen sạch sẽ đang thôi thúc, không thể nghĩ thêm được nữa, lập tức bước vào suối nước nóng.
Trong phòng làm việc.
Con trỏ trên màn hình điện tử nhấp nháy như sao trời, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng tim đập của Thẩm Nghịch vang lên.
Trong đôi mắt ngơ ngác ánh lên vẻ dịu dàng, ánh nước lung linh.
Nàng nới lỏng cổ áo để dễ thở hơn.
Mấy ngày cố gắng tránh mặt, cho rằng có thể kìm nén cảm xúc. Kết quả cảm xúc không những không nguôi ngoai mà còn như đổ thêm dầu vào lửa.
Nắn lại gọng kính, tiến đến trước gương nâng cằm, hứng thú quan sát dấu hôn Biên Tẫn để lại.
Vết hôn bên ngoài màu hồng nhạt, bên trong đã đỏ thẫm gần tím, một dấu nhỏ, giống như chính sư tỷ, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Dẹp bỏ những suy nghĩ xao xuyến, Thẩm Nghịch định đi đến phòng ngủ.
Vừa đi được hai bước thì cảm thấy không thoải mái, lại chậm rãi ngồi xuống.
Vẫn là đi ngâm mình trong bồn tắm trước đã...... Sau đó mang theo hương thơm sau khi tắm và sự tươi mát đến phòng ngủ tìm sư tỷ mới là thượng sách.
Nếu đến phòng ngủ, sư tỷ muốn để lại thêm những dấu vết ân ái trên những bộ phận khác trên cơ thể nàng, vừa lúc nàng sạch sẽ thơm tho, sư tỷ vốn sạch sẽ sẽ không còn gì phải lo lắng, tiện cho nàng trực tiếp hành động.
Không ngờ hai người lại gặp nhau trong bồn tắm.
Trong làn hơi nước mờ ảo, Biên Tẫn nghe thấy tiếng người đến, quay lại nhìn thì là Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch đã tắm trong phòng tắm có suối nước nóng, lúc này giữa trời đông giá rét chỉ quấn một tấm thảm mềm. Chân trần bước trên nền đá nóng, vừa chỉnh lại thảm, bỗng nghe thấy giọng Biên Tẫn vọng đến từ làn hơi nước dày đặc.
"Sư muội khoan đã."
Hơi nóng quá dày đặc, Thẩm Nghịch hoàn toàn không phát hiện Biên Tẫn ở phía bên kia.
Giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện khiến tâm trí nàng xao động, suýt chút nữa ngã vào suối nước nóng.
Người không ngã, nhưng thảm lại bị tuột, rơi xuống dưới thân thể đầy đặn, may mà Thẩm Nghịch nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Thân thể trắng như tuyết chưa từng thấy ánh mặt trời thoáng qua trong tầm mắt Biên Tẫn, trắng nõn và mềm mại.
Biên Tẫn chưa từng thấy thân thể tr.ần tr.ụi của nữ nhân nào, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ đẹp như vậy, ngực nàng hơi ngứa ran, như bị đầu móng vuốt của mèo con cào nhẹ.
Biết sư muội đã trưởng thành, dáng người thướt tha quyến rũ dưới lớp áo rộng.
Nhưng đây là lần đầu tiên khiến nàng nghĩ đến từ "mê người".
Thẩm Nghịch khô khốc nói: "Thời tiết quá lạnh, muốn tắm cho ấm người."
Biên Tẫn đang lo không tìm được cớ, vẫn là sư muội thông minh, nói theo nàng: "Ta cũng vậy."
Thẩm Nghịch khựng lại, thầm nghĩ, ngươi tốt nhất là vậy.
"Vậy sư tỷ tắm trước đi."
Thẩm Nghịch thật ra muốn tắm cùng nàng, chỉ sợ mình xuống tắm, vị sư tỷ mặt lạnh này không quen t.ắm ch.ung với người khác, nếu tắm được một nửa lại đuổi mình lên thì Thẩm Nghịch cũng không đành lòng.
Khi bó chặt thân mình đi về phía phòng tắm, Thẩm Nghịch còn ảo tưởng sư tỷ có thể gọi mình lại.
Nhưng lần này sư tỷ không như mong đợi của nàng, không ngăn cản nàng, ngược lại đồng ý bằng một tiếng "Ừ".
Thẩm Nghịch mỉm cười nhắm mắt, bỏ đi.
Lúc sắp đi không quên nói một câu: "Sư tỷ cẩn thận, đừng làm trôi dấu vết."
Biên Tẫn như đã quen với cách nói của nàng, thật sự dùng rất tốt, lại học theo nàng nói: "Ngươi cũng vậy."
Thẩm Nghịch quay đầu lại, trong làn sương mù, khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc đen nhánh dính đầy hơi nước, đẹp như thơ, ướt át như tranh vẽ.
"Không sao." Giọng điệu của nàng mang theo sự ngọt ngào không hề kiêng kỵ, cố tình khiến người ta mềm lòng, "Vết ấn ở chỗ này rất bền. Nếu lỡ trôi, sư tỷ lại giúp ta làm lại là được."
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu hồ ly: Kế hoạch thành công ●u●