8

“Hợp pháp! Chính thống hẳn hoi, của nhà nước, còn gì chính hơn nữa?”

Ông ta hăng hái kể kế hoạch:

Đầu tiên, dẫn người đến nhà bác cả đánh tôi và bác một trận, đánh cho khuất phục.

Sau đó uy hiếp, rồi áp giải hai chúng tôi đến phòng Giáo dục, ép ký tên vào giấy tờ.

Vài câu đã khiến lão Giang im bặt.

Tặc…

Uy hiếp, áp giải, lại còn cố tình nhắc phải tới phòng Giáo dục…

Nghe mà buồn cười.

Quá phạm pháp rồi.

“Vương Kiến Phát, mày muốn tao chết nhanh hơn nữa chắc? Dám đùa với tao hả?!”

Ông ta gào chửi, chiếc ghế sắt trong tay bị vung mạnh phát ra tiếng rạn gãy.

Bố tôi không chịu nổi nữa, khóc lóc cầu xin:

“Lão Giang, tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Ông cho tôi thêm cơ hội, tôi nhất định có cách trả tiền cho ông!”

Nhưng lão Giang chẳng buồn nghe:

“Có cách? Mày có cái quái gì gọi là cách? Đừng nói mày nghĩ uống được nhiều rượu cũng tính là bản lĩnh đấy nhé?”

“Loại nghiện rượu như mày, cùng lắm chỉ có cái bản lĩnh là phát điên ngu xuẩn hơn người khác thôi. Giờ chẳng phải còn chưa tỉnh, nói toàn nhảm sao?”

Thấy bố tôi bị đánh đến hấp hối, mẹ tôi hốt hoảng xông tới can ngăn.

“Lão Giang, ông Vương hôm đó thật sự say, đầu óc không tỉnh táo mới gây chuyện, ông đại nhân đại lượng, tha cho ông ấy đi!”

Nhưng lão Giang chẳng chút động lòng:

“Tha? Tao là bố nó hay mẹ nó chắc? Lớn bằng này rồi còn con nít à? Trẻ con đái dầm còn phải ăn đòn đấy!”

“Người trưởng thành gây chuyện thì phải chịu trách nhiệm, liên quan quái gì tới say hay không say?”

Càng đánh, ông ta càng mạnh tay.

Mẹ tôi thì hèn mạt, ngày thường miệng chửi bố tôi thậm tệ, mà lúc này lại nhào vào ôm lấy, lấy thân mình che cho ông ta.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Lão Giang, nợ cha thì con trả, chúng tôi đem con gái gán cho ông, làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ xin ông cho chúng tôi khất thêm chút thời gian, được không?”

Nghe vậy, lão Giang dừng tay.

Mẹ tôi vội nói tiếp:

“Linh Linh nhà tôi giống tôi, dung mạo xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn vừa biết học hành, không chỉ có tiền đồ, còn đảm bảo hầu hạ ông tận tình!”

Bà ta nói đầy chân thành.

Nhưng lòng tôi như bị đấm mạnh, đau buốt.

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên bà ta khen tôi.

Nhưng giọng điệu kia, lại chẳng khác gì đang rao bán món hàng.

Lão Giang có vẻ cũng hứng thú:

“Ý bà là, đem cả đời con gái bà ra, đổi lấy một trăm bảy mươi vạn cho chồng bà? Dựa vào cái gì?”

Mẹ tôi gật đầu lia lịa:

“Linh Linh số phận nó thế rồi, làm con gái thì phải lau đít cho cha, nó nên vui mừng mới đúng!”

Bố tôi cũng gượng gạo phụ họa:

“Đúng thế, tao là bố nó, nó sinh ra đã nợ tao một mạng, làm gì cho tao cũng là chuyện đương nhiên!”

Lão Giang nghe càng lúc càng trầm lặng, cuối cùng hít một hơi thật sâu, tung một cú đấm như điên vào người bố tôi.

“Còn đem con ra gán nợ, giờ là xã hội pháp trị, chúng mày đọc tiểu thuyết nhiều quá hay não thiếu dây? Hai con súc sinh đen lòng thối ruột!”

“Nợ mày? Nợ cái gì mà nợ! Có bố nào như mày không hả?!”

Tiếng đấm đá dồn dập khiến ai nghe cũng rợn người.

Bố tôi lúc này chẳng còn kêu la nữa.

Bà Lý thấy tình hình không ổn, lập tức gọi xe cấp cứu và cảnh sát.

Trước khi tắt thở, bố tôi còn thều thào:

“Lão Giang, chuyện nhỏ thôi mà, tôi tự phạt ba ly chẳng phải xong sao…”

Rồi ngừng thở.

Ba ngày sau, cảnh sát báo tin, yêu cầu tôi – người nhà – đi nhận xác.

Vì mẹ tôi từ đêm đó đã hóa điên, bị đưa vào viện tâm thần.

Bác cả đi cùng tôi.

Ông nhìn thi thể đã phủ vải trắng, có chút xót xa, nhưng cuối cùng không nói gì.

Lão Giang bị bắt.

Trong lúc thẩm vấn, ông ta kể rằng mình vốn là kẻ cuồng con gái.

Mười năm trước, ông mắc bệnh bạch cầu, nếu không nhờ con gái hiến tủy, ông đã chẳng sống được đến nay.

Nhưng con gái ông sau ca hiến tủy, cơ thể yếu đi, cuối cùng chết vì một cơn cúm.

Ông vẫn luôn day dứt, càng không chịu nổi kiểu lời lẽ như của bố tôi – rằng con gái sinh ra là để trả nợ cha mẹ – nên mới ra tay quá nặng, dẫn đến lỡ tay giết người.

Sau này, ra tòa, tội chồng chất, ông ta bị tuyên án tử hình, thi hành ngay lập tức.

Còn những tờ giấy nợ mà tôi đã đốt, lại cứu được hơn mười gia đình từng bị ông ta cho vay nặng lãi bức hại.

Một tháng sau, dưới sự ủng hộ của bác cả, tôi bước vào ngôi trường đại học mơ ước.

Ngay năm nhất, tôi đã nhận được học bổng quốc gia, trở thành niềm tự hào mà bác cả luôn nhắc tới.

Ông thỉnh thoảng còn đưa tôi đi thăm mộ bố tôi.

Rót hai chén rượu, ngồi trước bia mộ kể chuyện về cuộc sống hiện tại của tôi.

Nhưng tôi biết, dưới chín suối, ông ta sẽ chẳng bao giờ vì tôi mà vui mừng.

Vậy nên, tôi chưa từng đốt giấy tiền cho ông.

Thay vào đó, tôi in từng tờ bảng điểm, đem đốt cho ông xem.

“Thấy chưa, Vương Kiến Phát. Giờ tôi sống rất tốt!”

【Toàn văn hoàn】