- Trang chủ
- ĐỐT GIẤY BÁO TRÚNG TUYỂN
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: ĐỐT GIẤY BÁO TRÚNG TUYỂN
Tác giả: Bạch Tư Tư
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Nhưng giờ thì khác, không hề xích mích, miệng còn hết lời khen lão Giang phong độ, khen hai tên đàn em tuấn tú.
Hai vợ chồng suốt đời chưa từng hòa thuận như thế.
Chẳng mấy chốc, sau mấy vòng rượu, mẹ tôi rụt rè hỏi:
“Anh Giang này, mấy tờ giấy nợ đó thật sự quan trọng vậy sao? Rốt cuộc là bao nhiêu tiền thế?”
Lão Giang nói:
“Có bao nhiêu đâu, cũng chỉ một trăm bảy mươi vạn thôi, muỗi!”
Lông mày mẹ tôi giật mạnh, nhưng vẫn cố cười:
“Ôi chao, đúng rồi, với anh thì chỉ là chút tiền vặt. Vậy có thể cho chúng tôi thêm hai ngày không?”
Nghe vậy, sắc mặt lão Giang lập tức sầm lại, men rượu cũng bay biến.
“Cái gì mà hai ngày? Đù mẹ, giấy nợ đâu rồi, có phải xảy ra chuyện rồi không?”
“Nói cho chúng mày biết, một trăm bảy mươi vạn, nói nhiều không nhiều… nhưng đủ để chúng mày chết vài chục lần!”
Mẹ tôi bị ông ta dọa cho suýt bật ngửa khỏi ghế.
Thì ra cũng có đàn ông uống rượu mà không lỡ việc.
Bà đá mạnh vào chân bố tôi:
“Lão Vương, mau nghĩ cách đi!”
Bố tôi lập tức vỗ vai lão Giang, phun đầy mùi rượu:
“Ấy, anh Giang, anh đừng vội. Tôi có chuyện muốn nói… giấy nợ, tôi lỡ làm mất rồi…”
Ông ta phát huy ổn định.
À không.
Là phát điên ổn định.
Uống suốt cả đêm, giờ men lên đỉnh, lão Giang cũng bị ông ta gọi thành “anh em Giang” luôn.
“Nhưng! Anh phải hiểu, chuyện này không thể trách tôi. Lúc đó tôi say, mà đã sống thì phải học cách chấp nhận, đời người có lúc thăng lúc trầm, đúng không?”
Ông ta bày vẻ triết lý nhân sinh.
Nhưng lão Giang chỉ lạnh lùng cười, nhấc chai rượu trên bàn, đập thẳng vào trán ông ta.
“Choang!”
Bố tôi quỳ rạp xuống ngay tại chỗ.
Lão Giang lại bảo hai tên đàn em lôi ông ta dậy, tát tới tấp.
“Còn anh em cái con mẹ mày! Uống tí rượu là vênh váo, dạy tao làm người à?”
“Nói! Giấy nợ bị mày làm đi đâu rồi?”
Bố tôi bị đánh méo mặt, nước dãi chảy tong tong.
“Anh… hôm nọ tôi say quá, định đốt giấy báo nhập học của con gái… kết quả, kết quả tôi lỡ đốt nhầm! Khổ thân tôi quá, anh bảo xem, trách tôi sao được?”
Ông ta nói vừa khóc vừa kể lể, giả vờ như mình là kẻ đáng thương.
Lão Giang nghe mà mắt trợn ngược.
Ông ta tung một cú đá, đá bố tôi bay ra xa.
“Không trách mày thì trách tao chắc? Còn đốt giấy báo nhập học của con gái, mày nói ra được à? Mày làm toàn chuyện súc sinh!”
“Tiểu Long, Tiểu Hổ, đè xuống, cho tao đánh tiếp!”
Một lệnh ban ra, hai tên đàn em không cho bố tôi đứng dậy, cứ thế đánh tới tấp.
Tiếng đập rầm rầm vang lên, sàn nhà như muốn vỡ.
Người tầng dưới còn tưởng nửa đêm nhà tôi đập phá sửa chữa, suýt nữa chạy lên khiếu nại.
Mẹ tôi thấy bố tôi bị đánh bê bết máu, cũng động lòng, cầu xin:
“Ôi, các anh đừng đánh nữa! Kiến Phát đâu có cố ý, sao lại chấp nhặt với một người say rượu?”
Lão Giang lườm bà, bật cười khẩy:
“Được, hay lắm! Cả bà cũng hạng nặng nhỉ, không uống cũng say chắc?”
“Tiểu Long, qua tát cho bà ta mấy cái, xem còn dám điên nữa không!”
“Nhớ kỹ, trước khi tao nghĩ ra cách, thì tiếng kêu la của hai đứa này không được ngừng!”
Thế là hai người họ bị hành hạ suốt hơn một tiếng đồng hồ.
Mãi đến khi trời hửng sáng, lão Giang mới lôi cả hai đi.
Bà Lý ngủ rất nông, cả đêm nghe rõ ràng, nhưng lại thấy khoan khoái, mặt mày rạng rỡ.
Bà kể với tôi:
“Nói ra thì cháu không thích đâu, nhưng bố cháu cái thằng khốn đó, bình thường mọi người đã ghét, giờ bị xử thế này, chúng tôi còn vui hơn cả ăn Tết!”
Gương mặt tôi vốn căng cứng, cuối cùng bật cười sảng khoái:
“Dì Lý, dì không cần lo, thực ra cháu nghe còn thích hơn ấy chứ!”
Đang cười nói, cửa nhà tôi vang lên tiếng gõ.
Bố tôi? Hay mẹ tôi?
Cả hai về thì đều không cần gõ cửa.
Khả năng lớn nhất, chính là người của lão Giang.
Nếu thế, tôi và bác cả e rằng khó thoát thân rồi.
Tim tôi lập tức nhảy thót lên tận cổ họng.
Nhưng ngoài cửa, người kia lại nói:
“Xin hỏi ông Vương Kiến Phát có ở nhà không? Tôi là người của phòng Giáo dục huyện.”
Phòng Giáo dục?
Tôi mơ hồ chẳng hiểu gì.
Bác cả liền ra mở cửa, rồi nói với đối phương rằng tôi chính là con gái của Vương Kiến Phát.
Người công chức mặc vest lập tức niềm nở tiến lại gần.
Ông ta cho tôi biết, bởi vì tôi có hộ khẩu nông thôn, lại thi đậu được trường đại học 985, nên huyện có một khoản học bổng khích lệ đặc biệt dành cho tôi, gần ba vạn tệ.