Ta giật lấy bát cháo trong tay Tạ lão phu nhân, nhét vào tay cha chồng:
“Từ nay trở đi, việc đút cháo, rửa ráy, hứng bô tiểu… đều do ngài đảm đương cả.”
“Đỡ phải lo người khác làm, ngài không vừa ý.”
Nói xong, chẳng đợi ai phản ứng, ta bảo hạ nhân khiêng ghế đến.
Gọi toàn bộ nữ quyến nhà họ Tạ cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Nam nhân nhà họ Tạ không hài lòng:
“Nam nhân dùng bữa, sao có phần nữ nhân ngồi cùng bàn?!”
Ta đột ngột vỗ mạnh xuống bàn.
Chiếc bàn gỗ lê dày chắc lập tức nứt ra một đường.
Ta liếc một vòng quanh phòng:
“Giờ thì… có thể ngồi chưa?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Kể từ đó, nam nhân nhà họ Tạ mất đi chỗ dựa trong triều.
Ngày trước, cả nhà họ đều dựa vào Tạ lão già để đi lên.
Giờ lão bệnh nặng, lại đắc tội với nhà ta, các đại thần trong triều tự nhiên chẳng ai còn xem trọng hai cha con họ.
Bọn họ không dám đổ giận lên đầu ta, chỉ biết oán Tạ lão vì sao lại gây chuyện với ta ngày trước.
Lúc được lợi, thì sung sướng hưởng phần.
Đến khi thất bại, thì lại quay sang trách trời trách đất.
Còn ta, thì phân cho mỗi nữ nhân trong phủ một nha hoàn thân cận giỏi võ nghệ.
Khiến đám nam nhân không còn cơ hội đánh vợ để trút giận như xưa.
Chưa tới nửa tháng, đám tự xưng là quân tử chính khí kia đã ùn ùn kéo vào viện của Tạ lão, làm ầm cả lên.
Đêm đó, khi Tạ Thanh Việt đang giúp ta lau khô tóc, hắn nhỏ giọng nói:
“Nhất là phụ thân ta, ban ngày bị đồng liêu xa lánh, tối về còn phải chăm lo mọi việc trong viện của tổ phụ.”
“Nghe nói vừa rồi, mấy thúc bá xông vào đòi chia gia sản, lời nói khó nghe, khiến tổ phụ tức quá mà ngất xỉu.”
“Mà phụ thân ta, từ đầu đến cuối cũng không hề ngăn cản.”
Lúc ấy tóc ta đã gần khô, ta đứng dậy, đổi sang khăn mới, ấn hắn ngồi xuống ghế.
Rồi học theo hắn, dịu dàng giúp hắn lau tóc.
Đây là việc ta bắt hắn làm mỗi đêm từ sau khi hắn tỉnh lại.
Hắn từng kháng cự, ngẩng cổ nói gì mà nam nhi nhà họ Tạ là trời,
cho dù có chết cũng không hầu hạ nữ nhân.
Ta chẳng thèm đôi co, chỉ giơ tay ra.
Hắn tưởng ta muốn đánh, vội ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
Ta hừ một tiếng khinh miệt, kéo hắn dậy, đưa thẳng về phủ nhà mẹ đẻ.
Khi ấy đã tối, ta đẩy cửa bước vào viện phụ mẫu, làm họ giật nảy mình.
Phụ thân ta đang thử độ ấm nước rửa chân cho mẫu thân,bị ta làm giật mình, đổ luôn chậu nước vào người mẫu thân.
Kết quả bị bà đá bay một cước.
May là ta ngăn lại kịp, bằng không chắc phụ thân ta đã no đòn.
Dỗ xong mẫu thân, ta quay sang nhìn ánh mắt kinh hoàng của Tạ Thanh Việt:
“Nam nhân nhà các ngươi tự xưng cao quý, cùng lắm cũng chỉ là tam phẩm thôi.”
Ta vỗ nhẹ vai phụ thân:
“Còn phụ thân ta, là Đại tướng quân, sáng nay vừa được bệ hạ phong làm dị tính vương duy nhất của triều đình.”
“Người ấy vậy mà vẫn ngày ngày rửa chân, lau tóc, ủ chăn sưởi giường cho phu nhân.
“Các ngươi họ Tạ, ở đây bày đặt làm cái ‘b’ gì vậy chứ?!”
Ta bước đến gần Tạ Thanh Việt, dịu dàng nhắc nhở:
“Nếu chàng thực sự muốn giữ lấy cái gọi là tôn nghiêm chó má của nam nhân họ Tạ, vậy thì ta cũng không ngại có một phu quân tàn phế cả hai tay đâu.”
Dù là ai nhìn vào, cũng chỉ thấy được một đôi phu phụ lo lắng cho tương lai của nữ nhi như bao người bình thường khác.
Ít ra, trong mười tám năm sống ở cái nhà họ Tạ này, nơi coi nữ nhân chẳng khác gì kiến cỏ, thì hắn cũng chưa từng có một a hoàn hầu hạ nơi giường chiếu.
Lúc mới gặp ta, hắn hồi hộp và ngượng ngùng, hoàn toàn không phải là giả vờ.
Đêm tân hôn luống cuống và bối rối, cũng đều là thật tâm.
Vì thế, ta cũng chẳng muốn trong mấy chục năm tới phải dùng bạo lực để trị bạo lực.
Dù sao thì, nếu để dồn nén quá lâu, chỉ sợ sẽ khiến kẻ kia phản kháng đến mức ngươi chết ta sống.
Cho nên, nếu hắn biết điều, ta cũng sẽ cho hắn chút ngọt ngào.
Còn nếu hắn dám lên mặt, ta liền vỗ chết ngay tại chỗ.
Tái giá thì có gì là không thể?
Còn về phần đám nam nhân khác trong Tạ gia, lúc này chắc đã bị quan phủ Kinh Triệu mang đi rồi.
Vì mẹ chồng ta cùng Tạ lão phu nhân đã liên thủ tố cáo lên quan.
Tố bọn chúng bất hiếu, ý đồ ép chết phụ thân, mưu đoạt gia sản, mưu hại tánh mạng.
Ngay cả Tạ lão già, người đã bị trúng gió đến mức không tự chủ được đại tiểu tiện, cũng bị các bà khiêng tới thẳng cổng nha môn.
Mặc cho ông ta miệng méo mắt xệ, lắp ba lắp bắp mắng mỏ không ra hơi, cũng không lay chuyển được quyết tâm “làm chủ công đạo” của Tạ lão phu nhân.
Tạ lão phu nhân ngồi trước cửa nha môn, lớn tiếng khóc lóc kêu oan:
“Phu quân ta là Lễ bộ Thượng thư Tạ Nam Xương! Hiện giờ miệng méo mắt lệch, phân tiểu đều không khống chế được!
Thế mà lũ con cháu trong nhà lại đánh mắng ông ấy, còn mắng là đồ già không biết chết!
Xin đại nhân thanh thiên, làm chủ cho Tạ Nam Xương!”
Lần này chỉ sợ còn chưa tới rạng sáng mai, khắp kinh thành đã biết hết cái chuyện xấu hổ này của Tạ gia.
Ai, đến tấm màn che cuối cùng của Tạ gia cũng bị lột sạch rồi.
Chậc, mà cũng chẳng phải do ta xúi mẹ chồng với Tạ lão phu nhân làm thế đâu!
Không phải ta đâu đấy!