- Trang chủ
- ĐỘC NỮ PHỦ TƯỚNG QUÂN
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: ĐỘC NỮ PHỦ TƯỚNG QUÂN
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Tống Vân Duệ! Ngươi dám cản trở vật chứng mà ta định trình lên bệ hạ sao?”
“Chẳng lẽ… các ngươi Tống gia muốn tạo phản chắc?!”
Tạ lão cố ý gào lớn, hòng kích động dân chúng đứng xem náo nhiệt.
Muốn dùng dư luận mà vu cho Tống gia cái tội phản nghịch không đâu.
Ta nhướng mày, cười lạnh:
“Tạ Thượng thư, ngươi có biết tội mưu phản là phải tru di cửu tộc hay không?”
“Hừ! Vậy là các ngươi Tống gia tự chuốc lấy!”
Phụ thân ta nhắc nhở nhẹ nhàng:
“Giờ chúng ta đã là thông gia. Tạ gia các ngươi… cũng nằm trong cửu tộc đấy.”
Tạ lão già: “……”
Hừ, đúng là kẻ vừa ngu vừa ác.
Ta mở lại một chiếc rương, lấy ra một viên dạ minh châu, đưa lên cao cho mọi người nhìn rõ:
“Mười năm trước, phụ mẫu ta chiến đấu nơi biên ải, phụ thân bị đâm trọng thương, hôn mê không tỉnh. Mẫu thân ta liều chết cầm quân, suốt ba ngày ba đêm mới đánh lui được giặc thù.”
“Viên dạ minh châu này, là phần thưởng do bệ hạ ban tặng khi ấy.”
“Trong rương đây, mỗi một viên dạ minh châu đều là một trận thắng của Tống gia ta!”
“Là minh chứng cho việc nhà ta đã liều mình bảo vệ biên cương Đại Lương!”
Ta nhìn thẳng vào ánh mắt sửng sốt của Tạ Thượng thư, nghiêm giọng chất vấn:
“Tạ Thượng thư, ngươi định đem chiến công của Tống gia ta đi trước mặt hoàng thượng ly gián thị phi hay sao?”
“Ngươi muốn để bệ hạ – một minh quân đương thời – phải tin vào lời gian nịnh của ngươi mà xuống tay với lương thần?”
“Ngươi là muốn dồn bệ hạ vào chỗ bất nghĩa phải không?!”
Một tràng hùng biện vang lên, khiến sắc mặt Tạ lão già từ đỏ sang đen, sau cùng trắng bệch như tờ giấy.
Chân hắn run lẩy bẩy, lảo đảo ngồi bệt xuống đất.
Những kẻ vừa rồi còn đang mỉa mai Tống gia cũng im bặt không dám ho he nửa lời.
Ai nấy vội vã rút lui, như thể sợ chậm chân sẽ bị gán cho cái mũ “gian thần”.
Đến nước này, trò hề rốt cuộc cũng hạ màn.
Tiễn đám người Tạ gia rời đi, phụ mẫu ta liền hỏi ta có muốn viết hưu thư cho Tạ Thanh Việt hay không.
Ta lắc đầu.
Nữ tử trong thiên hạ cuối cùng vẫn phải gả đi.
Không phải nhà họ Tạ thì cũng sẽ là nhà khác.
Ta không thể rời kinh thành, nếu không, lòng bệ hạ sẽ chẳng thể yên.
Tối hôm đó, sau khi ăn xong cơm, ta lại cùng phụ mẫu vui vẻ “tỉ thí” một trận.
Rồi lại ung dung trở về Tạ phủ.
Lần này, toàn bộ Tạ gia đều ra cửa nghênh đón.
Ngay cả Tạ Thanh Việt đang hôn mê cũng bị lắc cho tỉnh lại.
Ta hài lòng vỗ vai Tạ lão già một cái, cảm thán:
“Tạ Thượng thư, ngài… trưởng thành rồi đấy.”
Hắn mặt xám như tro, nhưng ta vẫn chưa định buông tha.
Trước khi vào viện, ta ghé lại, tươi cười thông báo cho hắn một tin tức chẳng mấy tốt lành
“Hôm nay, lời ngài nói trước phủ Tướng quân, ngày mai phụ thân ta sẽ dâng sớ trình lên bệ hạ.”
“E rằng… ngài sắp bị giáng chức rồi.”
Ta giả vờ tiếc nuối, thở dài một tiếng:
“Ngươi muốn bị phạt đi trông hoàng lăng, hay là ra ngoài chăm chuồng ngựa hả?”
Dứt lời, ta quay lưng trở về viện, ngủ một giấc đến sáng.
Hôm sau, trời đã sáng rõ, ta mới từ từ tỉnh giấc.
Vừa mở mắt, việc đầu tiên ta làm là hỏi Vân Thủy:
“Tạ lão già bị giáng chức làm gì rồi?”
Nàng cố tình làm bộ thần bí, đáp:
“Một tin tốt, một tin xấu, tiểu thư muốn nghe tin nào trước?”
“Xấu đi.”
“Tạ Thượng thư, chưa bị giáng chức.”
Ta nhíu mày: “Vậy tin tốt đâu?”
“Đêm qua, ông ta trúng gió, giờ thì méo miệng, xệ mắt, chảy nước dãi, đi đứng cũng nghiêng ngả không thẳng nổi một bước.”
11
Tạ lão già bề ngoài coi như còn giữ được chút mặt mũi.
Nhưng trong nhà thì… đã mất hết thể diện.
Không, không chỉ có lão mất mặt.
Mà là toàn bộ nam nhân nhà họ Tạ đều không còn chút tôn nghiêm.
Chuyện bắt đầu từ bữa tối hôm đó.
Ta trông thấy Tạ lão phu nhân đang đút cháo cho lão già méo miệng kia.
Vì sơ suất làm rơi một giọt cháo xuống áo ông ta.
Dù chỉ còn nửa thân trên cử động được, lão vẫn không quên bày ra “uy phong” của mình.
Run rẩy giơ tay, cho bà ấy một bạt tai.
cha chồng ta cũng chẳng kém, mở miệng mắng ngay:
“Nương, mẹ đút cháo cũng không nên hồn, Tạ gia nuôi mẹ bao năm thật uổng phí!”
“Mẹ khiến ta không dám giao phụ thân cho mẹ chăm sóc nữa!”
Tạ lão phu nhân nghe vậy, nước mắt lưng tròng, ấm ức cúi đầu khóc.
Ta vẫn thản nhiên ăn, vừa ăn vừa xen lời:
“Đã không yên tâm, thì tự mà chăm.”
“Xưa có câu: bệnh lâu mới rõ hiếu tử.”
“Cha, nay chính là lúc ngài thể hiện lòng hiếu rồi đó.”