24
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Từ lần cuối gặp Lý Hoài Sâm, đã một năm rưỡi trôi qua.
Dù chúng tôi cố gắng vượt qua sự khác biệt múi giờ, vẫn liên lạc mỗi ngày.
Dù cậu ấy thường xuyên thay tôi đến thăm bà, chăm sóc bà rất chu đáo.
Dù cậu nói, hiện tại đang cố gắng học để thi công chức.
Tôi vẫn rất nhớ cậu ấy.
Đặc biệt là vào mùa đông ở Berlin.
Khi tôi đạp xe từ trường về căn hộ, tay cứng đờ vì lạnh.
Dừng xe xong.
Chưa kịp hà hơi làm ấm tay thì đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Lúc tôi định đẩy ra, mùi hương quen thuộc đã lập tức bán đứng chủ nhân của nó.
“Sao cậu lại đến đây?”
Tôi không giấu nổi niềm vui, mặc cho cậu ấy ôm chặt mình.
“Vì tôi biết cậu đang nhớ tôi, nên tôi tới thôi!”
Tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Lý Hoài Sâm ngồi cuộn tròn với tôi trong căn hộ nhỏ bé nhìn thấu từ đầu đến cuối.
Hệ thống sưởi của chủ nhà bị hỏng.
Tôi chỉ còn cách dùng túi chườm nóng để giữ ấm trong chăn.
Cậu ấy chui vào chăn giả chết.
Một người đàn ông to xác chen lên cái giường chỉ rộng 1m3 với tôi.
“Cậu có muốn ra khách sạn ngủ không?”
“Không.”
“Nhà tôi bây giờ làm ăn không tốt như trước, tiết kiệm được chút nào hay chút đó.”
“Cũng biết lo xa đấy.”
Khi tôi chui vào chăn, một làn khí lạnh theo vào khiến cậu rùng mình.
“Đã bảo cậu ra khách sạn ngủ rồi mà cứ khăng khăng đòi chen với tôi trong cái ổ rách này.”
Cậu lại ngẩng đầu lên, mặt ửng đỏ:
“Không muốn rời xa cậu.”
Thật ra…
Hai người ngủ chung vẫn ấm hơn một người.
Tắt đèn.
Cậu vòng tay ôm lấy eo tôi từ phía sau, hơi thở trầm ổn phả lên vành tai.
Khiến tôi bất giác nhớ lại mùa hè năm đó.
Trong căn phòng dụng cụ tối đen.
Hơi thở của nhau quấn lấy không dứt.
Lúc này, Lý Hoài Sâm ghé sát tai tôi thì thầm:
“Ngủ chưa?”
“Nếu chưa… giúp tôi chút được không?”
25
“Giúp kiểu gì?”
“Giống như cách cậu nhổ nấm ấy.”
Mười mấy phút trôi qua.
Tay tôi mỏi nhừ.
Mặt cậu ấy đỏ rực, vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.
“Hay là thôi đi…”
“Muốn làm không?”
Tôi vừa nói ra câu đó thì đã hối hận.
Thật quá chủ động rồi.
Hơi thở của cậu đột nhiên khựng lại một giây.
Lật người đè lên.
“Bội Kỳ, cậu không được hối hận đấy.”
Mồ hôi của Lý Hoài Sâm rơi xuống môi tôi, mang theo chút lạnh.
Tôi không kìm được, khẽ liếm đầu lưỡi một cái.
Mặn mặn.
Hương vị đó như chất kích thích, khiến sợi dây thần kinh căng chặt trong tôi cuối cùng cũng đứt phựt.
“Tôi không hối hận, Lý Hoài Sâm.”
Tôi mạnh mẽ cắn lên môi cậu ấy.
Như muốn đem hết nhớ nhung suốt bao lâu nay, dồn hết vào khoảnh khắc này mà bung ra.
Cậu ấy nâng đầu tôi lên thật cẩn thận.
Dỗ dành:
“Ngoan.”
“Đừng vội.”
Phải, đêm vẫn còn dài.
Nhưng cuối cùng.
Chúng tôi vẫn không làm gì cả.
Vì không chuẩn bị biện pháp an toàn.
Cậu ấy chỉ có thể dừng lại khi còn dang dở.
Trước khi ngủ.
Lý Hoài Sâm vẫn chưa thỏa mãn, khẽ hôn lên trán tôi.
“Không sao đâu, chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước.”
26
Bảy năm yêu xa.
Chúng tôi không phải chưa từng cãi vã.
Nhưng những người yêu nhau thì phải học cách trưởng thành và bao dung.
Sau khi về nước, tôi gia nhập một công ty chuyên phát triển robot.
Lớp trưởng đại học tổ chức buổi họp lớp, coi như là buổi đón tôi trở về.
Trần Lộ cũng đến.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, cô ta bước đến trước mặt tôi, khen ngợi:
“Cậu khác xa hồi xưa thật đấy.”
“Vừa xinh đẹp, vừa có khí chất.”
“Cảm ơn.”
Tôi mỉm cười cụng ly với cô ta, rồi uống cạn một hơi.
Ánh mắt Trần Lộ lướt xuống tay cầm ly rượu của tôi.
Không có nhẫn.
“Cậu với Lý Hoài Sâm bên nhau lâu thế rồi mà vẫn chưa kết hôn sao?”
“Cậu ta sao thế? Thật quá kém cỏi!”
Gần ba mươi tuổi, đúng là tôi vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.
Thấy tôi có vẻ suy tư, Trần Lộ tiếp lời:
“Hồi đó Lý Hoài Sâm theo đuổi tớ, suốt ngày hỏi han về cậu.”
“Tớ còn hỏi lại là hỏi cậu làm gì.”
“Cậu đoán xem cậu ta trả lời sao?”
“Cậu ta nói, năm đó lúc cậu đại diện tân sinh viên phát biểu trong lễ khai giảng, trông rất có phong thái.”
“Mãi sau tớ mới nhận ra, thằng nhóc đó có ý đồ không trong sáng.”
Tôi cười xã giao.
Trong đầu vẫn nhớ rõ câu nói của Lý Hoài Sâm năm xưa trong phòng thay đồ:
“Chỉ cần theo đuổi được Trần Lộ là tôi sẽ được miễn trực nhật ký túc một học kỳ.”
Cô ta tỏ ra bất mãn:
“Bội Kỳ, trong tay tớ có không ít mối quan hệ tốt.”
“Từng người đem ra so, ai cũng đẹp trai hơn Lý Hoài Sâm, cũng giàu hơn.”
“Hay là cậu suy nghĩ lại? Đổi người đi?”
“Đổi ai cơ?”
Lý Hoài Sâm, người đầy bụi đường, xuất hiện ngay sau lưng tôi, lạnh giọng hỏi.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy.
Mỉm cười.
“Cảm ơn Trần Lộ đã quan tâm, nhưng tôi là người sống thiên về hoài niệm.”
27
Vừa lên xe.
Tôi mới nhận ra Lý Hoài Sâm không lái về khách sạn.
“Đi đâu đấy?”
“Siêu thị.”
“Đến siêu thị làm gì?”
Cậu ấy quay sang nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi lập tức hiểu ra cậu định mua gì.
Về đến khách sạn.
Cậu không đợi được nữa, ép tôi vào cửa.
Hôn tôi.
Mãnh liệt, nóng bỏng.
Túi đồ rơi đầy đất.
Cả chiếc hộp nhỏ khiến người ta đỏ mặt cũng lăn ra ngoài.
“Được không?”
Giọng cậu khàn khàn.
Nhưng vẫn không quên xin phép.
Lớp râu lởm chởm cọ vào mặt tôi, ngứa ngáy.
Tôi gật đầu mạnh mẽ, dùng toàn bộ sức lực đáp lại.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Lý Hoài Sâm thi đậu chức cán bộ nông thôn tại huyện tôi.
Bất chấp sự phản đối của gia đình.
Cậu dốc toàn tâm toàn ý cống hiến cho công cuộc phát triển vùng nghèo khó.
Ai cũng biết điều đó.
Tiếng ngáy nặng nề vang lên bên tai tôi.
Tôi vừa nằm vừa lướt trang tin tức chính thức của huyện mình.
Bên dưới có rất nhiều bình luận:
“Phong cảnh hữu tình, nhất định phải đến đây check-in!”
“Lẩu nấm dại ở đây thơm ngon tuyệt vời!”
“Sao mọi người chỉ để ý mấy thứ đó nhỉ? Không ai thấy cán bộ là trai đẹp à?!”
Tôi phóng to bức ảnh.
Trên tay Lý Hoài Sâm vẫn là chiếc bình giữ nhiệt màu hồng tôi dùng hồi đại học.
Hừ.
Mượn bình giữ nhiệt của tôi bao nhiêu năm trời rồi.
Cũng đến lúc trả lại rồi đấy.
Ánh trăng rọi xuống gương mặt cậu ấy.
Tôi nhẹ nhàng vuốt lên hàng mày và khóe mắt kia.
Từng ngày từng ngày, tôi hiểu hơn sự bình thường của cậu.
Cũng từng ngày từng ngày, tôi yêu cậu nhiều hơn, sâu đậm hơn.
Hết