- Trang chủ
- DIỄN GIẢ THÀNH THẬT FULL
- Chương 6
Chương 6
Truyện: DIỄN GIẢ THÀNH THẬT FULL
Tác giả: Hàn Tiểu Hy Edit
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
18
Tối hôm đó.
Cậu ấy không tìm tôi nữa.
Cũng đúng.
Câu chuyện của chúng tôi đến đây chắc nên kết thúc rồi.
Kỳ nghỉ hè, tôi về quê.
Lúc đang trên núi hái nấm dại, trưởng thôn gọi tôi:
“Này con, có người tìm.”
Ai vậy?
Chưa kịp phủi sạch bùn đất bám trên chân, tôi đã vội vã chạy về căn nhà nhỏ.
Lý Hoài Sâm đang đứng trước cửa, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.
Chàng trai dưới ánh mặt trời, mồ hôi đầm đìa trên áo.
Mái tóc xám đặc trưng trước kia giờ đã thành đầu đinh đen nhánh.
Thấy tôi, cậu vui vẻ xoa đầu mình, rồi quay lại gọi trưởng thôn:
“Cảm ơn anh ạ!”
Một tiếng “anh” khiến bác trưởng thôn cười tít mắt.
“Ui giời, cậu trai này được đấy! Lễ phép lắm!”
“Tiểu Bội Kỳ à, phải giữ chặt lấy cậu ta nhé!”
Tôi đứng trên bậc cao, cố nén sự bất ngờ trong lòng.
Đôi tay lấm lem bùn đất bị tôi giấu ra sau, siết chặt mép áo.
“Sao cậu lại đến đây?”
Tôi gần như run rẩy thốt lên câu đó.
Cậu ấy bĩu môi, lầm bầm:
“Lâm Bội Kỳ.”
“Tôi đã tỏ tình bao nhiêu lần, vậy mà cậu cứ im re rồi trốn mất, chẳng cho tôi lấy một câu trả lời.”
“Hôm nay tôi đến để đòi câu trả lời đó.”
“Nhưng…”
“Nhà cậu khó tìm quá trời luôn đó.”
Tôi dọn ra chiếc giường mà tôi cho là tốt nhất trong nhà.
Nhưng vẫn cảm thấy chẳng được như ý.
“Hay là để tôi đặt phòng ở trấn cho cậu nhé?”
Cậu ấy lập tức kéo tôi lại.
“Cậu ngủ ở đâu thì tôi ngủ ở đó.”
Bà tôi rất vui khi trong nhà có khách.
Nhất là kiểu như Lý Hoài Sâm, tay xách nách mang đủ thứ quà.
Người không biết còn tưởng cậu ấy đến để hỏi cưới tôi.
Bà nói tiếng địa phương.
Lý Hoài Sâm chẳng hiểu, phải nhờ tôi dịch lại từng câu.
“Bà ơi, để cháu chặt củi cho!”
“Bà ơi, để cháu rửa nồi cho!”
“Bà ơi, dọn chuồng gà cứ để cháu lo, bà yên tâm đi ạ!”
Cậu ấy như cái đuôi của bà tôi, đi theo làm đủ mọi việc.
Đến nỗi khiến người ta nghi ngờ, không biết tôi mới là cháu thật hay cậu ta mới đúng là ruột thịt vậy.
Mấy ngày liên tiếp, Lý Hoài Sâm khiến bà nội tôi vui đến nở hoa trên mặt.
Trong bữa tối, bà ghé vào tai tôi thì thầm:
“Bà thấy thằng nhỏ này được đấy.”
“Nó có lòng với cháu đó.”
Tôi đỏ mặt, liếc nhìn cậu ấy đang ăn ngấu nghiến bên cạnh.
“Cháu nhìn xem, người đâu mà đàng hoàng.”
“Ăn khỏe, sức dài vai rộng, làm việc lanh lẹ.”
“Đừng cứ mãi lo học, cũng phải nghĩ tới chuyện cả đời của mình.”
“Sau này lấy chồng rồi, có người thương cháu, chăm sóc cho cháu.”
“Bà xuống dưới đất mới yên tâm mà gặp bố mẹ cháu.”
Mắt tôi đỏ hoe, vội vàng lấy tay vỗ nhẹ miệng bà.
“Xì xì xì, bà sẽ sống trăm tuổi!”
“Bà đang nói gì với cháu nội đấy?”
“Sao mắt lại đỏ thế kia?”
Tôi bịa bừa:
“Nói cậu ấy xấu trai.”
“Nhìn là biết không có ý tốt, bảo tôi tránh xa một chút.”
“Làm tôi sợ đến muốn khóc!”
“Gì cơ?!”
“Tôi có làm gì đâu mà!”
Cậu ấy lí nhí phản bác đầy tủi thân:
“Cậu mau giải thích với bà giúp tôi.”
“Tôi hiền lắm luôn đó.”
“Hứ, cậu mà hiền?”
“Nếu cậu hiền thì sao trong phòng thay đồ lại dám—”
Cây gậy dí ngay vào người tôi.
Câu nói đến cửa miệng đành phải nuốt xuống.
Lý Hoài Sâm như nghĩ tới chuyện gì đó, mặt cũng đỏ ửng theo.
Bà nội nhìn thấy cảnh đó thì bụm miệng cười tít mắt.
19
Tiếng gà gáy đánh thức tôi dậy.
Tôi bật dậy nhìn quanh.
Không thấy bà đâu cả.
“Cuối cùng cũng chịu dậy rồi.”
“Nếu còn ngủ nữa là mặt trời rọi vào mông đấy!”
Lý Hoài Sâm dường như rất thích nghi với cuộc sống ở nông thôn.
Lúc đó.
Cậu ấy đang ngồi cạnh bếp lửa tiếp củi.
“Bà tôi đâu rồi?”
“Bà thấy cậu ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy.”
“Trưởng thôn nói thị trấn có đoàn y tế đến khám bệnh miễn phí cho người già.”
“Chở bà đi rồi, mai mới về.”
“Ồ…”
Chỉ có trai gái ở cùng một nhà, mà bà lại chẳng lo gì cả.
“Cậu đang làm gì thế?”
Tôi lại gần bếp.
“Nấu canh nấm.”
“Tôi tự lên núi hái đấy, tươi lắm luôn.”
“Trời ơi, cậu còn biết nấu ăn nữa hả?”
Canh nóng hổi dọn ra.
Tôi bưng một bát lên húp.
“Hương vị ngon thật.”
“Sao cậu không ăn?”
Cậu ấy chống cằm, ánh mắt đầy mãn nguyện nhìn tôi.
“Nấm không nhiều, với lại sáng nay tôi ăn bánh mì lớn của bà rồi.”
“Giờ chưa đói.”
Nói vậy rồi, tôi còn khách sáo làm gì.
Hương nấm tươi như bùng nổ trên đầu lưỡi.
“Trời ơi, nhân gian mỹ vị!”
Tôi đứng dậy, chợt cảm thấy choáng váng.
“Lâm Bội Kỳ…”
“Không phải… sao cậu lại tựa vào tôi vậy?”