Tôi an ủi vài câu,
Rồi tiến đến cùng họ lục tìm đồ đạc của Tố Mộng.
May mắn là sau khi làm thủ tục nhận nuôi, toàn bộ đồ của Tố Mộng đều được chuyển đến đây.
Bốn người cùng ngồi bệt dưới sàn, bắt đầu lật tìm từng món một.
Không ngờ chuyện này đã bị người khác tung lên mạng.
Chính đồng nghiệp của Chu Minh gọi điện báo anh ấy mới biết bản thân đang trở thành mục tiêu của một trận tấn công mạng.
Tin tức “Tố Mộng bị nhận nuôi rồi bị ngược đãi” leo thẳng lên hot search.
Có người trong trại trẻ mồ côi còn đăng cả chuyện tôi và Chu Minh thường xuyên đi làm từ thiện.
Một hòn đá ném xuống, gợn sóng ngàn tầng.
Bình luận dưới bài đăng bùng nổ như cháy rừng.
Họ chửi chúng tôi là đạo đức giả, làm màu để lấy tiếng.
Ra vẻ thương người đi làm từ thiện, nhưng lại từ chối nhận nuôi một đứa trẻ tật nguyền đáng thương như Tố Mộng.
Họ cho rằng vì chúng tôi bỏ mặc, nên Tố Mộng mới bị người xấu nhận nuôi, mới phải chịu khổ như vậy.
Thông tin cá nhân của tôi và Chu Minh bị dân mạng đào ra, công khai khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt, cả hai bị nhấn chìm trong làn sóng chửi rủa.
Tài khoản mạng xã hội từng dùng để đăng ảnh gia đình, chia sẻ cuộc sống, bị report đến mức bị khóa.
Người ta mắng: “Có tiền đến thế mà lại không thể cưu mang nổi một đứa trẻ mồ côi? Đúng là lũ vô lương tâm.”
Hàng loạt lời công kích đạo đức cứ thế tuôn ra không ngớt.
Chu Minh tức đến phát run, vào phần bình luận giải thích rằng con gái mình đang mất tích, đang rối như tơ vò.
Nhưng chẳng ai thèm thông cảm.
Ngược lại, còn bị chửi độc hơn.
“Con gái anh mất tích là đáng đời! Loại giàu mà mất nhân tính như anh tôi gặp nhiều rồi! Mất con là báo ứng đấy!”
“Phải rồi! Giàu vậy mà không chịu nuôi một đứa trẻ khuyết tật, ai biết mấy lần làm từ thiện trước kia có thật lòng không? Đạo đức giả! Sống còn không bằng súc vật!”
“Con gái anh mất tích là ông trời đang cảnh cáo anh đó! Mau đi nhận nuôi con bé đi, biết đâu ký giấy xong thì con gái anh lại trở về! Có những chuyện không tin thì thôi, đã tin là phải làm!”
Chu Minh tức đến run cả người.
Vừa định liên hệ luật sư để kiện từng người một,
Thì đúng lúc đó, điện thoại từ cảnh sát gọi tới.
Là Tố Mộng yêu cầu được gọi điện.
Trong điện thoại, nó khóc đến mức không thành tiếng.
“Chú ơi, cháu xin lỗi… cháu không ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Cháu biết Hoan Hoan mất tích khiến hai người rất lo lắng… Hay là mình cứ làm thủ tục nhận nuôi trước đi được không ạ? Nếu bị dân mạng công kích tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người mất.”
“Cháu biết hai người không muốn đón cháu về nhà, cháu cũng có thể ở lại trại trẻ.”
Chu Minh chưa kịp suy nghĩ đã định từ chối.
Tôi vội giật lấy điện thoại, ngăn anh lại.
“Tố Mộng à, dì biết con có lòng. Vậy thế này nhé, bây giờ chú dì sẽ liên hệ với viện trưởng để làm thủ tục. Con chịu khó đợi ở đồn cảnh sát một chút nhé?”
“Con là đứa trẻ ngoan mà, hiểu cho chú dì nhé?”
Nghe tôi đồng ý, Tố Mộng không làm ầm lên nữa, giọng vui vẻ, lập tức cúp máy.
Sắc mặt Chu Minh tối sầm lại.
“Sao em lại đồng ý với nó? Những tin tức trên mạng đều là do nó tung ra mà, em không nhìn ra sao?”
“Một đứa trẻ mà tâm cơ sâu như vậy, không phải hạng tốt đẹp gì cả! Anh nhất định phải cho nó một bài học!”
“Anh không tin trên đời này lại không còn công lý!”
Tôi đè tay anh xuống, trải đống tài liệu lấy từ túi của Tố Mộng ra trước mặt anh.
“Anh xem đây là cái gì?”
Cha mẹ nuôi của Tố Mộng cũng dừng tay, nhìn chúng tôi đầy hy vọng.
Trong đống tài liệu là một tờ báo cũ đưa tin về một nhà máy bị tai nạn và đóng cửa.
Trên đó, Tố Mộng dùng bút đỏ khoanh tròn một đoạn tin.
Theo thời gian ghi trên báo, nhà máy này đã bị bỏ hoang suốt năm năm.
Lại nằm ở vùng nông thôn, rất vắng vẻ.
Đôi mắt Chu Minh lập tức sáng lên, cả bốn người đứng dậy lao ra khỏi cửa.
Trên đường đi, xe càng chạy càng rời xa khu dân cư.
Tim bốn người đập thình thịch, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Vừa dừng xe trước cổng nhà máy, đã nghe bên trong vang lên tiếng chó hoang sủa rộ.
Tiếng sủa pha lẫn những âm thanh gầm gừ ghê rợn như đang cắn xé máu thịt.
Tôi lạnh sống lưng, xắn tay áo định xông vào.
Chu Minh giữ tôi lại, nhặt một khúc gỗ dưới đất, đưa cho tôi.
Đợi đến khi ai cũng có sẵn “vũ khí” trong tay, cửa nhà máy bị một cú đá đạp tung.
Vài con chó hoang mắt đỏ lòm bị tiếng động dọa cho quay đầu lại.
Tôi ngẩng lên nhìn phía trên.
Con gái tôi đang bám chặt vào một cột trụ, dưới chân hoàn toàn không có điểm tựa.
“Con trai! Đừng cử động! Mẹ đến cứu con đây!”
Người mẹ nuôi vừa nhìn thấy con trai mình đang bám sát bên con gái tôi, lập tức hét lên.
Dưới chân thằng bé đã ướt sũng, rõ ràng là sợ đến mức tè ra quần.
Con gái tôi nhỏ người, một tay giữ mình, một tay vẫn cố gắng đỡ lấy thằng bé,
Chỉ sợ nó rơi xuống dưới.
Tình trạng đã đến mức kiệt sức.
Có lẽ vì cảnh giác cao độ trong thời gian dài, con bé vẫn chưa nhận ra tôi và Chu Minh.
Mắt tôi đỏ hoe vì xót con.
Chu Minh và người cha nuôi lập tức lao lên.
Hơn chục cú vụt như mưa, bọn chó hoang gục xuống, không còn nhúc nhích.
Cả hai đều bị thương, mặt mày trầy xước.
Nhưng không ai quan tâm đến bản thân, Chu Minh lập tức chạy đến dưới cột trụ.
Khi con gái thấy ba mình tới nơi, nó bật khóc nức nở.
Vì quá mừng rỡ, tay nó lơi lỏng, cả người ngã xuống.
Được Chu Minh đỡ gọn trong vòng tay.
Đứa con trai của họ cũng được cứu xuống an toàn.
Cả hai đứa trẻ ôm nhau khóc nấc vì sợ hãi.
Trên đường về, con gái kể lại chuyện mình nhận được thư của Tố Mộng trước cổng trường.
Lại là những lời than bị ngược đãi, cầu xin được gặp mặt một lần.
Con bé mềm lòng, đồng ý.
Không ngờ uống ly nước Tố Mộng đưa, vừa tỉnh lại thì đã bị nhốt ở nơi hoang vắng này.
Tố Mộng vốn định để cả hai đứa bị bỏ mặc ở đó,
Chờ chó hoang xử lý, phi tang xác.
Nhưng không ngờ bọn trẻ lại cởi được dây trói.
Tôi ôm chặt con gái vào lòng an ủi.
Chu Minh thì lái xe thẳng đến đồn cảnh sát.
Bốn người cùng làm chứng, cộng thêm lời khai của hai nạn nhân.
Tố Mộng không thể chối tội, đành cúi đầu nhận hết.
Cảnh sát lập tức đưa đi kiểm tra y tế, kết quả cho thấy đôi chân của Tố Mộng hoàn toàn bình thường.
Nhưng kết quả kiểm tra lại vô tình đào sâu một vụ án cũ.
Hóa ra cha mẹ của Tố Mộng không phải chết vì tai nạn,
Mà là bị chính tay cô ta sát hại.
Cô ta ghét bỏ cuộc sống nghèo khổ, biết rằng trại trẻ trong thành phố thường xuyên được người giàu hỗ trợ,
Muốn được vào đó thì cha mẹ phải “biến mất”.
Sự thật tàn nhẫn khiến ai có mặt cũng lạnh gáy.
Những tin đồn về việc bị ngược đãi được cảnh sát công khai đính chính,
Gây nên làn sóng chấn động dư luận.
Việc Tố Mộng bị bỏ tù đã là điều không thể tránh khỏi.
Khi ký xong các giấy tờ và rời khỏi đồn công an, con gái tôi níu chặt cánh tay tôi.
“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã đến tìm con.”
“Con biết rồi, tất cả những gì mẹ làm đều là vì con. Từ nay con sẽ không bướng nữa, người lạ không được tùy tiện giúp đâu ạ…”
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng ôm con vào lòng.
“Con à, làm người tốt không bao giờ là sai.
Nhưng dù là lúc nào đi nữa,
Cũng phải học cách yêu chính mình trước,
Rồi mới yêu thương người khác.”
End