Nào là trong trại trẻ bị bạn cướp đồ ăn, nào là vì chân yếu nên đến chậm không lấy được cơm.
Con gái tôi đáp lại rất kiên quyết.
Con bé viết rằng Tố Mộng là em gái của mình, dù có chuyện gì cũng sẽ bảo vệ em ấy.
Còn nói sẽ cố gắng thuyết phục ba mẹ để nhận nuôi Tố Mộng về nhà.
Con bé được chúng tôi bao bọc quá kỹ, chẳng biết ngoài kia lòng người hiểm ác đến mức nào.
Tôi không nhớ mình đã rời khỏi trường học như thế nào nữa.
Khi bước ra khỏi cổng, trời đã tối đen như mực.
Chu Minh vẫn đang cố gắng an ủi tôi, tôi bất ngờ đẩy anh ra.
“Đi tìm cha mẹ nuôi của Tố Mộng.”
“Bây giờ hai bên đều trong tình trạng như nhau. Con trai ruột của họ chắc chắn đã bị Tố Mộng đưa đến cùng một chỗ với con gái chúng ta.”
“Nó sống ở trại trẻ từ nhỏ, hoạt động không thể quá xa. Đây có thể là cơ hội cuối cùng. Biết đâu họ biết được manh mối gì.”
Chu Minh không biết phải làm gì, chỉ đành làm theo tôi, lên xe cùng tôi đi.
Quả nhiên, vừa đến nơi, chúng tôi đã thấy hai người họ đang điên cuồng lục tung phòng của Tố Mộng.
Vừa lục, họ vừa gào khóc thảm thiết.
“Tôi chỉ có mỗi đứa con trai này thôi, nếu nó có chuyện gì, tôi cũng không sống nổi nữa!”
“Tất cả là lỗi của anh! Đang yên đang lành lại đòi đi nhận nuôi gì chứ! Giờ thì sao, con ruột thì mất tích, anh làm bố kiểu gì vậy hả?! Con bị đánh bầm dập mà anh cũng không biết, trong mắt anh còn có cái nhà này không? Còn có con trai anh không?!”
“Con nuôi con nết gì, tôi thấy chẳng khác nào con riêng anh đẻ với đứa đàn bà nào ngoài kia! Giống anh như tạc, anh là đồ cầm thú! Anh ghét con trai tôi vì nó bệnh tật, không bình thường, nên anh mới muốn tống nó đi chứ gì?! Giờ thì hay rồi, đúng ý anh luôn rồi đấy!”
“Tôi nói cho anh biết, chỉ cần tôi còn sống, anh đừng hòng mang con tiện nhân đó về nhà nữa! Tôi thấy nó lần nào, tôi đánh lần đó!”
Tôi và Chu Minh vừa bước vào cửa thì một cái gạt tàn bay thẳng tới.
Người cha nuôi của Tố Mộng tái mét mặt.
Lúng túng giải thích:
“Em nói cái gì vậy? Anh có bao giờ phản bội em đâu? Là em thấy con bé biết điều nên muốn đưa về nhà, sao lại đổ hết lên đầu anh?!”
“Anh còn chưa từng gặp Tố Mộng, con em chăm không được lại quay sang trách anh?!”
Trong lúc hai người còn cãi nhau, họ phát hiện ra sự có mặt của chúng tôi.
Đồng loạt trở nên cảnh giác.
“Các người là ai?”
Tôi và Chu Minh nhanh chóng giới thiệu thân phận và lý do đến tìm.
Nghe xong chuyện con gái tôi cũng mất tích, mẹ nuôi của Tố Mộng mới thả lỏng cảnh giác.
“Trời ơi, đúng là nghiệt chướng! Ai dính tới con nhỏ Tố Mộng này là y như rằng gặp họa! Sao lại trùng hợp đến thế? Cả hai đứa đều mất tích à?!”
Thấy người phụ nữ kia thông minh hơn tôi tưởng, tôi liền nói thẳng nghi ngờ của mình về Tố Mộng.
Từ những lời kể rời rạc của bà ta, tôi dần ghép lại được sự thật.
Bà ấy nhận nuôi Tố Mộng, một phần là để nhờ con bé trông chừng đứa con trai bị bệnh trong nhà.
Một phần khác là vì nghĩ đến chuyện dưỡng già.
Ban đầu bà ta tưởng Tố Mộng bị liệt hai chân, sẽ ngoan ngoãn ở nhà, biết ơn và báo đáp.
Không ngờ sau khi nhận nuôi, trong nhà liên tục xảy ra chuyện kỳ lạ.
Đứa con trai vốn bệnh tình đã ổn định, từ khi tiếp xúc với Tố Mộng thì đột nhiên trở nên mất kiểm soát.
Thường xuyên phát ra những tiếng động kỳ quái vào nửa đêm.
Lúc đầu, họ còn tưởng con trai phát bệnh nên vội cho uống thuốc.
Nhưng khi tắm rửa cho con, họ phát hiện ra trên người nó có rất nhiều vết thương.
Ngay trong đêm đó, Tố Mộng trốn ra khỏi nhà.
Nếu không nhờ cảnh sát gọi điện thông báo, họ còn không biết Tố Mộng đã tìm đến nhà tôi.
Khi ấy họ vẫn chưa nghi ngờ gì, chỉ nghĩ rằng con trai mình do chơi nghịch nên mới bị thương.
Thế nhưng đến ngày hôm sau, trên người con lại xuất hiện thêm nhiều vết thương hơn.
Tố Mộng thì biến mất cả ngày trời.
Họ ra ngoài tìm người, nhưng lúc về thì con trai cũng đã mất tích.
Đến lúc đó, họ mới chắc chắn rằng tất cả mọi chuyện đều liên quan đến Tố Mộng.
Nhưng vì có lời khai trước của Tố Mộng, cộng thêm cơ thể đầy thương tích,
Cảnh sát chẳng tin lời họ nói.
Hai người chỉ còn cách quay về nhà, lục tìm đồ đạc của Tố Mộng, mong có được chút manh mối.
Nghe xong câu chuyện của tôi, hai người giận đến mức đập tay xuống bàn.
“Con tiện nhân đó mà dám làm chuyện như vậy sao?!”
“Giờ cảnh sát chẳng tin lời chúng tôi nữa, còn biết làm gì? Con trai tôi vốn bệnh nặng, ra khỏi nhà là không thể sống lâu được đâu!”