- Trang chủ
- Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc
- Chương 9: Không phải bạn bè, thì là gì?
Chương 9: Không phải bạn bè, thì là gì?
Truyện: Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc
Tác giả: Lý Tư Nặc
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Em có tính chiếm hữu mạnh mẽ thế à?
- Chương 4: Không kết bạn là vì sợ bạn trai của cô ghen à?
- Chương 5: Cô đang ngỏ ý mời tôi làm đồng nghiệp à?
- Chương 6: Cậu có phải đang yêu không?
- Chương 7: Không phải bạn chị đâu
- Chương 8: Chờ tôi để ngủ cùng sao?
- Chương 9: Không phải bạn bè, thì là gì?
- Chương 10: Đừng có mà đối xử với tôi như một đứa trẻ
- Chương 11: Cô đã từng hôn bạn bè chưa?
- Chương 12: Có phải em đang cảm thấy hứng thú với tôi không?
- Chương 13: Hẹn hò ở biển lãng mạn lắm đó ~
- Chương 14: Nếu em còn không nghe lời, tôi sẽ gọi em là bạn nhỏ
- Chương 15: Em gái đừng nhìn nữa, mau đi ngủ đi
- Chương 16: Sinh nhật vui vẻ nha ~ Chị
- Chương 17: Chúc ngủ ngon ~ Tần tiểu thư
- Chương 18: Một bữa sáng đầy yêu thương
- Chương 19: Bé con, sao lại học được cách nói dối rồi?
- Chương 20: Công chúa, thức ăn không hợp khẩu vị à?
- Chương 21: Cô ấy là người đồng tính sao?
- Chương 22: Tôi có thể hôn cô một lần nữa không?
- Chương 23: Công chúa à, có hơi quá đáng rồi đấy
- Chương 24: Muốn hôn lần nữa
- Chương 25: Em có thích tôi không?
- Chương 26: Chị cũng có thể xúc phạm tôi
- Chương 27: Muốn ngủ với chị
- Chương 28: Theo đuổi người khác phải từ từ
- Chương 29: Tỏ tình bị từ chối
- Chương 30: Con phải... Công khai giới tính thật của mình
- Chương 31: Em đang ngửi áo của tôi à?
- Chương 32: Được chiều chuộng mà kiêu ngạo
- Chương 33: Em theo đuổi người khác đều như vậy sao?
- Chương 34: Lạc Nguyệt, chị thích tôi phải không?
- Chương 35: Quyền sở hữu
- Chương 36: Khi chị trở về, tôi muốn hôn chị
- Chương 37: Muốn ôm cô ấy
- Chương 38: Làm đồ chơi của chị
- Chương 39: Giờ có cảm giác bị đe dọa rồi chứ?
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Kẻ đáng xấu hổ thì không cần phải chịu trách nhiệm về nụ hôn
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46: Em muốn chị giúp em giải tỏa một chút không?
- Chương 47: Bé cưng, đừng kêu to quá
- Chương 48: Không phải là em không thích chị
- Chương 49
- Chương 50: Công chúa Tần, chị thích em
- Chương 51
- Chương 52: Nhẫn đôi sáng lấp lánh
- Chương 53: Lâu rồi không gặp, Trình Thời Vũ
- Chương 54: Trình Thời Vũ x Chung Linh
- Chương 55
- Chương 56: Em sẽ đi cùng chị
- Chương 57
- Chương 58: Tối nay, em có muốn ngủ cùng chị không?
- Chương 59
- Chương 60: Ngoan ngoãn làm chó của chị
- Chương 61
- Chương 62: Bé con
- Chương 63: Công chúa Tần, em quan trọng hơn
- Chương 64: Rất muốn rất muốn
- Chương 65: Phải ngoan ngoãn làm chó của chị
- Chương 66: Triêu Triêu, em không ngoan
- Chương 67: Bí mật đổi bí mật
- Chương 68
- Chương 69: Hóa ra em là Tây Tây Lý à
- Chương 70: Tức là vì chị không tin em
- Chương 71: Hôn xong rồi không muốn chịu trách nhiệm à?
- Chương 72: Yêu là không có lỗi
- Chương 73: Khóc Khóc
- Chương 74: Vậy chị phải đợi em quay lại nhé
- Chương 75: Chị ơi, em nhớ chị
- Chương 76
- Chương 77: Tôi sẽ xây một bến cảng
- Chương 78: Chỉ cần em muốn gặp chị, chị lúc nào cũng có thời gian
- Chương 79: Đừng ở đây
- Chương 80: Đại kết cục : Thượng (1)
- Chương 81: Đại kết cục : Thượng (2)
- Chương 82: Đại kết cục : Trung (1)
- Chương 83: Đại kết cục : Trung (2)
- Chương 84: Đại kết cục : Kết thúc (1)
- Chương 85: Đại kết cục : Kết thúc (2)
- Chương 86: Phiên ngoại 1 : Thời Vũ x Chung Linh
- Chương 87: Phiên ngoại 2 : Chung Dục x Nhan Từ
- Chương 88: Phiên ngoại 3 : Triêu Triêu x Nguyệt Lượng: Nhận nuôi
- Chương 89: Phiên ngoại 4 : Triêu Triêu x Nguyệt Lượng
- Chương 90: Phiên ngoại 5 : Toàn văn hoàn: Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bên nhau
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Clutch Cầm Tay Nhấn Khóa Đính Đá - CLU 0126
Câu nói này dễ dàng khiến người ta nghĩ sai ý.
Phản ứng đầu tiên của Tần Triêu Ý cũng là nghĩ đến những điều không thể nói ra.
Không có cách nào khác, ai nghe vào cũng sẽ nghĩ là cùng lên giường ngủ.
Nhưng Lạc Nguyệt lại có vẻ mặt vô tội, chỉ nhìn cô một cách dịu dàng, dường như chỉ đơn giản là muốn nói — Đợi tôi về nhà rồi mới ngủ?
Dù theo cách nào, đều đủ khiến Tần Triêu Ý cảm thấy trái tim mình đập nhanh.
Mặt Tần Triêu Ý không thể kiểm soát được đỏ bừng, cô nửa ngồi bên cạnh Lạc Nguyệt, cảm nhận hương trà trắng từ cơ thể nàng, và hơi thở nhẹ nhàng của nàng.
Có một chút mùi rượu nhạt, dần dần lấn át hương trà thanh nhã.
Lạc Nguyệt dường như cũng nhận ra lời mình nói có thể gây hiểu lầm, nàng ngẩn người vài giây rồi lắc đầu: "Không phải ý đó."
Tần Triêu Ý lại cảm thấy trái tim mình như sắp nổ tung, nhân lúc còn có thể thở, cô lập tức đứng dậy: "Vào nhà thôi."
Lạc Nguyệt mỉm cười, khóe môi cong lên thành một cung trăng cao, đôi mắt khép lại nhẹ nhàng như ánh trăng, rất dịu dàng: "Đây chẳng phải là nhà của tôi sao?"
Tần Triêu Ý cúi đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của nàng.
Tần Triêu Ý cố tình giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Cô uống nhiều rồi."
"Không." Lạc Nguyệt đưa hai ngón tay ra, biểu thị: "Chỉ uống một chút thôi mà."
Tần Triêu Ý chỉ có kinh nghiệm xử lý những người say rượu như Chung Linh, và cách xử lý rất đơn giản: Ném quỷ say rượu lên giường, rồi tự mình ra ngoài.
Có lần, Chung Linh từ quán bar say xỉn đến mức còn muốn xin số WeChat của người qua đường, Tần Triêu Ý chỉ đứng từ xa nhìn, giả vờ không biết cô ấy, rồi đợi đến khi cô làm đủ mọi chuyện ngốc nghếch và yên tĩnh lại, cô mới đến đưa người đi.
Vì thế, sau này Chung Linh đã nói với cô: "Nếu mình uống say và làm trò hề, cậu có thể đánh ngất mình cũng được, đừng để mình phải xấu hổ."
Tần Triêu Ý gật đầu đồng ý.
Và thực tế chứng minh rằng, sau khi chia tay, Chung Linh rất ít khi có những cơn say xỉn lố bịch.
Nhưng giờ đây, đối mặt với Lạc Nguyệt say rượu, Tần Triêu Ý cảm thấy lúng túng.
Chắc chắn không thể đối xử với nàng như với Chung Linh.
Cô xử lý Chung Linh một cách thô bạo, có lần Chung Linh tỉnh dậy sau cơn say rượu và tưởng rằng mình bị gãy xương.
...
"Đứng dậy." Tần Triêu Ý hạ thấp giọng gọi nàng.
Lời nói có thêm mấy phần ôn tình.
Lạc Nguyệt vẫn mỉm cười, lắc đầu nói: "Không có sức."
Tần Triều Ý đang nghĩ ngợi thì thấy Lạc Nguyệt đưa tay ra, ánh mắt mong chờ nhìn về phía mình.
Lòng bàn tay của Tần Triêu Ý hơi ẩm và ấm, cô cúi xuống, vô thức lau tay vào quần rồi mới đưa tay ra kéo Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt hơi say, nhờ vào sức cô để đứng dậy.
Ánh trăng dịu dàng chiếu sáng trong sân, Lạc Nguyệt nhìn cô với ánh mắt mơ màng nhưng lại rất nghiêm túc.
Khi bốn mắt chạm nhau, Tần Triêu Ý cảm thấy trái tim mình đập không đều.
Chỉ vài giây sau, cô không dám tiếp tục nhìn chằm chằm, chỉ kéo Lạc Nguyệt đứng dậy. Nhưng không ngờ khi đứng lên, Lạc Nguyệt không vững, cơ thể nghiêng về phía trước, Tần Triêu Ý phải bước thêm một bước về phía trước, vừa vặn ôm lấy eo nàng.
Lạc Nguyệt trông thật nhỏ nhắn, vòng eo mảnh khảnh đến nỗi chỉ cần một cánh tay là có thể ôm trọn.
Cơ thể Tần Triêu Ý cứng đờ trong giây lát, quên mất hô hấp.
Cô nghĩ rằng Lạc Nguyệt sẽ lập tức rời khỏi vòng tay mình, nhưng không ngờ "quỷ say" này lại nhắm nghiền mắt, dựa hẳn vào cô, biến Tần Triêu Ý thành một cây cột vững chắc.
"Cô..." Tần Triêu Ý nghẹn lời, ngón tay vô thức chạm vào eo nàng. Nhưng vòng eo ấy quá nhỏ, không một chút mỡ thừa, Tần Triêu Ý đành v**t v* lớp vải mỏng bên hông nàng, lúng túng hỏi: "Cô say rồi à?"
Lạc Nguyệt tựa cằm lên vai cô, giọng khàn khàn: "Không. Chỉ hơi buồn ngủ thôi."
Tần Triêu Ý: "..."
Chưa kịp để Tần Triêu Ý nghĩ ra cách để đẩy người trong vòng tay mình ra, Lạc Nguyệt đã tựa vào cơ thể cô để đứng thẳng dậy.
Lúc này, vòng tay của Tần Triều Ý bỗng dưng trở nên trống rỗng, gió biển thổi qua mang theo chút lạnh lẽo.
Lạc Nguyệt đi vài bước về phía trước, đến cửa thì bất chợt quay lại: "Cảm ơn."
Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại, kéo Tần Triêu Ý về thực tại từ những suy nghĩ đang còn mơ hồ.
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Cái gì?"
"Cảm ơn vì đã đỡ tôi." Lạc Nguyệt ấn nhẹ vào thái dương: "Vừa rồi tôi hơi chóng mặt."
Tần Triêu Ý vẫn còn ngơ ngác, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, đứng yên tại chỗ, một tay đút túi: "Không có gì."
Lạc Nguyệt nở nụ cười: "Vào trong đi."
Một lần nữa, cô ấy lấy lại vai trò chủ động của một người chủ nhà.
Tần Triêu Ý nhìn vào cánh cửa mở rộng, cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Nhưng lại không thể nói rõ là kỳ lạ ở đâu.
_
Khi vào trong nhà, Tần Triêu Ý mới hiểu được cảm giác kỳ lạ của mình xuất phát từ đâu.
Lạc Nguyệt rõ ràng vừa bước vào đã tỏ vẻ say xỉn, nhưng khi rời khỏi vòng tay của cô, lại ngay lập tức tỉnh táo.
Nhanh như vậy sao?
Hay là cô ấy đang diễn trò?
Suy nghĩ này khiến ánh mắt của Tần Triêu Ý đối với Lạc Nguyệt trở nên nghi ngờ.
Lạc Nguyệt vào nhà, rót một ly nước cho mình uống. Dù có uống kém đến đâu thì một lon bia cũng không thể khiến nàng say khướt được.
Lúc nãy ở cửa, nàng chỉ là tâm trạng không tốt.
Có lẽ là do men rượu cũng như nỗi buồn chồng chất lên nhau.
Khi cảm xúc vui buồn đan xen, con người ta thường có cảm giác mọi thứ không thật.
Vì vậy, khi đứng dậy, Lạc Nguyệt chỉ muốn xác nhận qua sự tiếp xúc cơ thể rằng đây không phải là giấc mơ của mình.
Người ấy vẫn chưa đi.
Tuy không rõ tại sao cô ấy còn ở lại, là vì trời đã tối hay muốn tiếp tục tìm bà nội.
Nhưng cô ấy vẫn ở đây, điều đó đã đủ để Lạc Nguyệt vui mừng khôn xiết.
Lạc Nguyệt uống một ngụm nước mới có thể gắng gượng kìm nén trái tim đang loạn nhịp, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Tần Triêu Ý đang nhìn nàng với ánh mắt hơi nghi ngờ.
Thậm chí còn có chút đánh giá.
Có lẽ vì chưa trải qua nhiều sóng gió nên mọi cảm xúc đều bộc lộ ra trên khuôn mặt, dễ dàng bị người khác đoán ra.
Lạc Nguyệt khựng lại một chút, khẽ giải thích: "Tôi bị hạ đường huyết."
Nói rồi nàng kéo ngăn kéo lấy một viên kẹo, bóc vỏ cho vào miệng: "Ngồi lâu dưới đất rồi đứng dậy đột ngột sẽ không vững."
Tần Triêu Ý cau mày, ánh mắt vẫn cảnh giác, như muốn phân biệt lời nàng nói là thật hay giả.
Lạc Nguyệt mở lòng bàn tay, viên kẹo rơi tõm vào lòng bàn tay, nàng hỏi: "Cô có ăn không?"
Tần Triêu Ý có vẻ không tin lắm: "Thật à?"
Viên kẹo bị răng của Lạc Nguyệt nghiền nát.
Trong không khí tĩnh lặng, tiếng kẹo vỡ nghe rất rõ.
Có vẻ như có vài mảnh kẹo vụn dính vào khóe môi, Lạc Nguyệt đưa đầu lưỡi l**m nhẹ, thuận thế lướt qua đôi môi.
Đôi môi vốn đã hồng hào nay càng thêm ửng hồng, gợi cảm.
Lạc Nguyệt dừng lại một chút, hỏi: "Cô đang ám chỉ điều gì?"
Tần Triêu Ý trả lời ngắn gọn, giọng lạnh lùng: "Hạ đường huyết?"
Lạc Nguyệt chống hai tay lên bàn ăn phía sau, cơ thể khẽ dựa vào bàn, vẻ đầy vẻ tùy ý: "Tôi có lý do gì để lừa cô?"
Tần Triêu Ý chậm rãi bước tới, như muốn xác nhận lời nàng nói.
Đứng gần như vậy, mùi ngọt ngào của kẹo vẫn còn vương vấn trong không khí.
Cô vốn chẳng mấy khi thích đồ ngọt, vậy mà hôm nay lại thèm đến lạ.
"Còn kẹo không?" Tần Triêu Ý hỏi.
Lạc Nguyệt lại giơ bàn tay ra, tờ giấy gói kẹo bóng loáng dưới ánh đèn. Vừa lúc Tần Triêu Ý đưa tay định lấy, Lạc Nguyệt lại khéo léo lật bàn tay, cúi đầu tỉ mỉ bóc lớp giấy gói, sau đó dùng hai ngón tay thon dài đưa kẹo đến bên miệng cô.
Cả hai đứng ngang nhau, nhưng Lạc Nguyệt lúc này lại tựa người vào bàn ăn một cách thoải mái, trông có vẻ thấp hơn Tần Triêu Ý một chút. Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, đường nét phá lệ thanh tú.
"Quên hỏi rồi," Lạc Nguyệt chợt nhận ra: "Cô có mắc bệnh sạch sẽ không?"
Tần Triêu Ý hơi nhắm mắt, vừa lúc nhìn thấy hai ngón tay thon dài kia, cứ như một tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa, ngay cả móng tay cũng hồng hào.
Tần Triêu Ý, người vốn không bao giờ cho ai đút ăn, quỷ thần xui khiến đưa lưỡi ra, cuốn lấy viên kẹo vào trong miệng.
Vị ngọt lập tức lan tỏa khắp đầu lưỡi.
"Tôi không có." Tần Triêu Ý đáp.
Lạc Nguyệt mỉm cười, nụ cười vừa lười biếng vừa ôn nhu.
Tần Triêu Ý đột nhiên tiến thêm một bước, khoảng cách giữa họ rất gần, với một vẻ mặt đầy áp lực hỏi: "Vậy chúng ta là gì?"
Lạc Nguyệt cảm thấy cổ họng mình khẽ chuyển động, Tần Triêu Ý quan sát rất rõ điều đó.
Cô không tỏ ra rụt rè, chỉ làm rõ câu hỏi: "Nếu không phải bạn bè, thì là gì?"
Lạc Nguyệt nhướng mày: "Người lạ?"
Tần Triêu Ý: "..."