- Trang chủ
- Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc
- Chương 6: Cậu có phải đang yêu không?
Chương 6: Cậu có phải đang yêu không?
Truyện: Đảo Mặt Trăng - Lý Tư Nặc
Tác giả: Lý Tư Nặc
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3: Em có tính chiếm hữu mạnh mẽ thế à?
- Chương 4: Không kết bạn là vì sợ bạn trai của cô ghen à?
- Chương 5: Cô đang ngỏ ý mời tôi làm đồng nghiệp à?
- Chương 6: Cậu có phải đang yêu không?
- Chương 7: Không phải bạn chị đâu
- Chương 8: Chờ tôi để ngủ cùng sao?
- Chương 9: Không phải bạn bè, thì là gì?
- Chương 10: Đừng có mà đối xử với tôi như một đứa trẻ
- Chương 11: Cô đã từng hôn bạn bè chưa?
- Chương 12: Có phải em đang cảm thấy hứng thú với tôi không?
- Chương 13: Hẹn hò ở biển lãng mạn lắm đó ~
- Chương 14: Nếu em còn không nghe lời, tôi sẽ gọi em là bạn nhỏ
- Chương 15: Em gái đừng nhìn nữa, mau đi ngủ đi
- Chương 16: Sinh nhật vui vẻ nha ~ Chị
- Chương 17: Chúc ngủ ngon ~ Tần tiểu thư
- Chương 18: Một bữa sáng đầy yêu thương
- Chương 19: Bé con, sao lại học được cách nói dối rồi?
- Chương 20: Công chúa, thức ăn không hợp khẩu vị à?
- Chương 21: Cô ấy là người đồng tính sao?
- Chương 22: Tôi có thể hôn cô một lần nữa không?
- Chương 23: Công chúa à, có hơi quá đáng rồi đấy
- Chương 24: Muốn hôn lần nữa
- Chương 25: Em có thích tôi không?
- Chương 26: Chị cũng có thể xúc phạm tôi
- Chương 27: Muốn ngủ với chị
- Chương 28: Theo đuổi người khác phải từ từ
- Chương 29: Tỏ tình bị từ chối
- Chương 30: Con phải... Công khai giới tính thật của mình
- Chương 31: Em đang ngửi áo của tôi à?
- Chương 32: Được chiều chuộng mà kiêu ngạo
- Chương 33: Em theo đuổi người khác đều như vậy sao?
- Chương 34: Lạc Nguyệt, chị thích tôi phải không?
- Chương 35: Quyền sở hữu
- Chương 36: Khi chị trở về, tôi muốn hôn chị
- Chương 37: Muốn ôm cô ấy
- Chương 38: Làm đồ chơi của chị
- Chương 39: Giờ có cảm giác bị đe dọa rồi chứ?
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42: Kẻ đáng xấu hổ thì không cần phải chịu trách nhiệm về nụ hôn
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46: Em muốn chị giúp em giải tỏa một chút không?
- Chương 47: Bé cưng, đừng kêu to quá
- Chương 48: Không phải là em không thích chị
- Chương 49
- Chương 50: Công chúa Tần, chị thích em
- Chương 51
- Chương 52: Nhẫn đôi sáng lấp lánh
- Chương 53: Lâu rồi không gặp, Trình Thời Vũ
- Chương 54: Trình Thời Vũ x Chung Linh
- Chương 55
- Chương 56: Em sẽ đi cùng chị
- Chương 57
- Chương 58: Tối nay, em có muốn ngủ cùng chị không?
- Chương 59
- Chương 60: Ngoan ngoãn làm chó của chị
- Chương 61
- Chương 62: Bé con
- Chương 63: Công chúa Tần, em quan trọng hơn
- Chương 64: Rất muốn rất muốn
- Chương 65: Phải ngoan ngoãn làm chó của chị
- Chương 66: Triêu Triêu, em không ngoan
- Chương 67: Bí mật đổi bí mật
- Chương 68
- Chương 69: Hóa ra em là Tây Tây Lý à
- Chương 70: Tức là vì chị không tin em
- Chương 71: Hôn xong rồi không muốn chịu trách nhiệm à?
- Chương 72: Yêu là không có lỗi
- Chương 73: Khóc Khóc
- Chương 74: Vậy chị phải đợi em quay lại nhé
- Chương 75: Chị ơi, em nhớ chị
- Chương 76
- Chương 77: Tôi sẽ xây một bến cảng
- Chương 78: Chỉ cần em muốn gặp chị, chị lúc nào cũng có thời gian
- Chương 79: Đừng ở đây
- Chương 80: Đại kết cục : Thượng (1)
- Chương 81: Đại kết cục : Thượng (2)
- Chương 82: Đại kết cục : Trung (1)
- Chương 83: Đại kết cục : Trung (2)
- Chương 84: Đại kết cục : Kết thúc (1)
- Chương 85: Đại kết cục : Kết thúc (2)
- Chương 86: Phiên ngoại 1 : Thời Vũ x Chung Linh
- Chương 87: Phiên ngoại 2 : Chung Dục x Nhan Từ
- Chương 88: Phiên ngoại 3 : Triêu Triêu x Nguyệt Lượng: Nhận nuôi
- Chương 89: Phiên ngoại 4 : Triêu Triêu x Nguyệt Lượng
- Chương 90: Phiên ngoại 5 : Toàn văn hoàn: Chúng ta sẽ mãi hạnh phúc bên nhau
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Không gian quán ăn chìm vào tĩnh lặng trong giây lát, bên ngoài phố xá vẫn ồn ào.
Tần Triêu Ý không hề né tránh ánh mắt, mà cứ thế nhìn thẳng vào Lạc Nguyệt.
Gần đến vậy, cô mới phát hiện ra mắt Lạc Nguyệt có màu hổ phách.
Đôi đồng tử nhỏ bé khiến đôi mắt của nàng trông to và sáng hơn.
Lạc Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế, một lát sau, nàng khẽ cười: "Cũng có thể hiểu như vậy."
Tần Triêu Ý hỏi: "Còn cách nào khác à?"
"Tôi chỉ thành thật đưa ra một gợi ý thôi." Lạc Nguyệt nói: "Thật ra, cô có tố chất của một nhà giáo dục."
Tần Triêu Ý: "?"
"Cô mọi thứ đều rất tốt." Tần Triêu Ý lùi lại vị trí cũ, tiện cắn miếng bánh bao mà Lạc Nguyệt đã đưa cho cô, nhai xong mới nói: "Chỉ có điều cô có vẻ đánh giá không chính xác."
"Vậy sao?" Lạc Nguyệt liếc nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt nhẹ nhàng nhưng lại rất rõ ràng.
Ánh mắt ấy vừa tế nhị lại vừa thẳng thắn, dường như chỉ bằng ánh nhìn đã truyền đạt thông tin — Tôi để mắt đến cô.
Có lẽ cũng có thể là ảo giác của Tần Triêu Ý.
"Cũng bình thường thôi." Lạc Nguyệt rút tay lại, đặt đũa sang một bên, bình thản nói: "Lúc nãy tôi chỉ đùa thôi."
Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Hả?"
"Không có ý định mời cô đến trường chúng tôi làm giáo viên." Lạc Nguyệt nói: "Cô chắc chắn có việc quan trọng hơn để làm."
Câu nói mang tính khiêm tốn và xa lánh, giữ đúng mức độ.
Dường như những khoảnh khắc thân mật, những cuộc trò chuyện sôi nổi lúc trước trong nhà hàng chỉ là ảo giác của Tần Triêu Ý.
Trái tim như quả bóng bàn bị tung lên hạ xuống, loạng choạng như người đi trên dây với một xô nước.
Chưa bao giờ cảm thấy thất bại đến thế, Tần Triêu Ý cố tỏ ra lạnh lùng: "Đúng vậy."
_
Trong không khí bỗng trở nên lạnh lẽo, không ai nói thêm lời nào.
Lạc Nguyệt nhắn tin trên điện thoại, khi Tần Triêu Ý đứng dậy định thanh toán, nàng cũng đứng lên đi ra ngoài: "Tôi trả rồi."
Lạc Nguyệt bước ra khỏi nhà hàng trước, vẫn nở nụ cười khi chào tạm biệt chủ quán, nhưng vừa ra đến cửa đã thu lại nụ cười.
Khi cười, Lạc Nguyệt như một người chị dịu dàng, nhưng khi không cười, nàng lại là một mỹ nhân lạnh lùng đầy khí chất.
Tần Triêu Ý bám sát theo sau nàng, cố ý liếc nhìn nàng bằng đuôi mắt.
Ngày hôm đó không diễn ra suôn sẻ, thậm chí có thể nói là cực kỳ tệ hại.
Đến một nơi xa lạ, gặp phải một nhóm người thiếu lịch sự, mà vẫn chưa liên lạc được với bà nội đã lâu không gặp.
Nhưng kỳ lạ thay, Tần Triêu Ý không cảm thấy bực bội hay khó chịu.
Ngay cả khi trái tim cô đang bắt đầu cảm thấy nhức nhối, cô cũng cảm thấy đó là một niềm vui.
Trên đường trở về, Lạc Nguyệt vẫn chở cô, gió biển nhẹ nhàng vờn quanh hai người.
Một con đường thẳng tắp không thấy điểm kết thúc, nhưng rất nhanh chóng đã đến nhà của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt vừa tháo mũ bảo hiểm vừa hỏi: "Có muốn đi dạo quanh đảo không? Tôi có thể để lại xe điện cho cô."
Tần Triêu Ý hơi ngạc nhiên rồi từ chối: "Không cần đâu."
Lạc Nguyệt nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng, chỉ một cái liếc mắt đã thấy thấu: "Không dám à?"
Tần Triêu Ý: "..."
Tần Triêu Ý vốn định tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lại do dự mất hai giây, rồi gật đầu một cách hối hận: "Đúng vậy."
Lạc Nguyệt cười lên, nhưng không nói gì.
Cái nụ cười đó trong mắt Tần Triêu Ý lại giống như đang chế nhạo. Cô vén lọn tóc bị gió làm rối ra sau tai, ánh mắt né tránh: "Cô cười gì? Tôi có bằng lái."
"Giỏi thật đấy." Lạc Nguyệt khen một cách vô cảm.
Tần Triêu Ý: "?"
Nghe thế nào cũng thấy Lạc Nguyệt đang khen cho có lệ.
Cũng giống như lúc nãy trong nhà hàng vậy.
Tần Triêu Ý không phục: "Bằng A3."
"Ồ?" Lạc Nguyệt đáp lại.
Tần Triêu Ý: "Loại bằng để lái xe buýt ấy."
Lạc Nguyệt dừng lại một chút: "Vậy cô định lái xe buýt à?"
Tần Triêu Ý: "..."
Ngày trước, cô chỉ nghĩ rằng việc thi bằng lái xe thật vui, cộng với việc gặp bế tắc trong viết lách, cô đã quyết định tìm việc gì đó để làm, và chỉ trong hai tháng đã thi xong.
Cô chưa bao giờ lái xe ra đường.
Lái xe buýt? Cô sợ rằng mình sẽ lái thành tàu tuyệt vọng.
"Tôi không lái." Tần Triêu Ý cũng cảm thấy không có hứng thú: "Tôi có công việc chính."
"Là viết lách?" Lạc Nguyệt hỏi một cách tùy ý: "Tiểu thuyết? Văn ngắn? Thơ ca?"
Tần Triêu Ý: "..."
Vài giây sau, Tần Triêu Ý nghiến răng tức tối đáp: "Là tác phẩm kinh điển thế giới."
Cô tưởng rằng Lạc Nguyệt sẽ cười nhạo, nhưng thay vào đó, Lạc Nguyệt suy nghĩ nghiêm túc trong hai giây, rồi vẫn khen ngợi mà không có cảm xúc: "Vậy cô thật tuyệt."
Tần Triêu Ý: "..."
Lần đầu tiên, cô cảm thấy lời khen còn khó nghe hơn là bị chửi.
Nếu là người khác, Tần Triêu Ý đã đuổi họ đi từ lâu, nhưng với Lạc Nguyệt, cô luôn cảm thấy có thể tiếp tục trò chuyện thêm một chút.
Dù là chủ đề gì, miễn là có thể nói chuyện với nàng vài câu là được.
Ở nơi xa lạ này, dường như chỉ có nàng mới có thể trở thành chỗ dựa tinh thần cho mình.
Không chỉ là chỗ dựa về mặt thể xác mà còn cả tinh thần.
Mặc dù nàng cũng từng đuổi mình đi khỏi Đảo Mặt Trăng, nhưng so với những người khác trên đảo này, nàng thân thiện hơn nhiều.
Vì vậy, dù tâm trạng của Tần Triêu Ý lên xuống thất thường khi đối mặt với nàng, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện.
Chỉ cần cô ấy đừng đi.
"Cô không thấy..." Tần Triêu Ý dừng lại một chút, rồi hỏi thẳng thắn: "Cô có vẻ rất thờ ơ không?"
Cô hỏi với vẻ mặt đầy u sầu, như thể trên mặt có in sẵn chữ "Tại sao cô lại thờ ơ với tôi."
Lạc Nguyệt lại bình thản nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Không có mà."
Tần Triêu Ý nhìn chằm chằm vào cô ấy, cảm giác như mình sắp nghiến nát hàm răng, đang định tranh luận thì thấy Lạc Nguyệt bước gần lại một bước, làm hai người bỗng chốc trở nên cực kỳ gần nhau.
Khoảnh khắc đó, hơi thở của Tần Triêu Ý như ngừng lại, cô lắp bắp hỏi: "Cô... cô làm gì..."
Chữ "gì" còn chưa nói ra, âm cuối còn run rẩy.
Lạc Nguyệt đưa tay lên đầu cô, vô tình vuốt nhẹ qua bên má cô.
Tần Triêu Ý cảm thấy cổ họng nghẹn lại: "Cô..."
Lạc Nguyệt ngắt lời cô, đưa tay ra cho cô xem: "Có hoa anh đào."
Gió thổi bay những cánh hoa anh đào màu hồng, trong tiết trời đầu xuân, mọi thứ đều trở nên dịu dàng và lãng mạn.
Làm dịu đi mọi sự vội vàng và bồn chồn trong lòng Tần Triêu Ý.
Lâu lắm, Tần Triêu Ý mới lấy lại bình tĩnh, vẫn còn hơi ngượng ngùng nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Lạc Nguyệt nhìn đồng hồ: "Buổi chiều tôi có tiết học đầu tiên, tôi phải đi đây."
"Cô dạy môn gì vậy?" Tần Triêu Ý gần như hỏi vội vàng.
"Chuyên ngành của tôi." Lạc Nguyệt nói: "Tiếng Anh."
Tần Triêu Ý mím môi: "Thì ra cũng khá trùng hợp."
"Nhưng..." Lạc Nguyệt nhìn về phía cô: "Chúng ta không phải đã nói chuyện này rồi sao?"
Tần Triêu Ý: "..."
"À đúng rồi." Tần Triêu Ý sửa chữa lại: "Tôi quên mất."
Tần Triêu Ý vốn ít nói, mỗi khi mở miệng là lại nói những lời cay nghiệt, đứa bạn thân Chung Linh gọi cô là "phiên bản nâng cấp của kẻ kết thúc cuộc trò chuyện".
Thường ngày, dù là đi dự tiệc hay liên hoan, Tần tiểu thư cao ngạo cũng chỉ chờ người khác mở lời.
Nếu không ai bắt đầu, cô có thể lặng lẽ đứng ngoài cuộc như một người xa lạ, chờ đến lúc kết thúc.
Nhưng không ngờ, có một ngày, cô lại phải vắt óc suy nghĩ ở đây để tìm chủ đề trò chuyện.
Mà những chủ đề đó lại là những gì đã nói rồi.
Rõ ràng rất tò mò về người đang đứng trước mặt.
Lạc Nguyệt nhận ra sự bối rối của cô, chỉ vào má mình và nói: "Vẫn còn không khỏe à?"
"Hả?" Tần Triêu Ý ngạc nhiên: "Không có."
Lạc Nguyệt không nhịn được, dùng ngón tay chọc nhẹ vào má cô, ánh mắt trong veo như một dòng suối, không chút tạp niệm: "Nhưng mà chỗ này của cô đỏ bừng lên kìa."
Tần Triêu Ý: "..."
Chết tiệt.
Tần Triêu Ý cảm thấy tim mình như muốn nổ tung.
Cảm giác này còn đáng sợ hơn cả nụ hôn đêm qua.
Đặc biệt khi cô lại tiến gần, ký ức tối qua ùa về như sóng biển, dừng lại ở khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, nhẹ nhàng m*t lấy môi dưới của đối phương.
... Cảm giác vừa mát lạnh vừa ngọt ngào.
Khiến người ta không thể tự chủ mà chìm đắm.
Cả người như nổi lên trên mặt biển, hoặc lơ lửng trên mây.
Đó là một trải nghiệm chưa từng có.
Tần Triêu Ý lùi lại nửa bước, hít một hơi thật sâu, không dám nhìn Lạc Nguyệt nữa: "Trời nóng quá."
Lạc Nguyệt nói bằng giọng rất nhẹ: "Thật sao?"
Rõ ràng là không tin.
"Thật mà." Tần Triêu Ý khẳng định: "Tôi không khỏe."
Nói xong, cô quay người vội vã bước vào nhà, vừa bước được một bước thì bị ai đó nắm lấy cổ tay.
Lạc Nguyệt hỏi một cách nghiêm túc: "Bị đau ở đâu? Có sốt không?"
Tần Triêu Ý cảm thấy cổ tay như bị lửa đốt, nóng ran.
Giọng điệu của Lạc Nguyệt lại không hề gợi cảm chút nào: "Thuốc hạ sốt ở ngăn kéo đầu giường."
Tần Triêu Ý dùng sức rút tay ra, trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy hơi trống trải.
"Vậy cô nghỉ ngơi đi." Lạc Nguyệt nói: "Tôi đi giảng bài đây, sắp trễ giờ rồi."
"Ừm." Tần Triêu Ý đáp lại.
Lạc Nguyệt quay người rời đi, nhưng Tần Triêu Ý lại vô thức quay đầu nhìn theo. Khoảnh khắc đó, cổ họng cô nghẹn lại, nhưng cô vẫn cố gắng dũng cảm hỏi: "Này."
Lạc Nguyệt dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh nắng hơi chói, nàng đưa tay che mắt, nheo mắt hỏi: "Sao thế?"
Tần Triêu Ý thở ra một hơi, cố gắng khiến giọng mình không quá run rẩy: "Tôi chưa biết tên cô."
"Lạc Nguyệt." Lạc Nguyệt vừa đi lùi vừa nói: "Lạc của thành phố Lạc Dương, Nguyệt của mặt trăng."
Tần Triêu Ý nhìn chằm chằm theo hướng cô ấy rời đi, mắt không chớp.
Lạc Nguyệt quay lại hỏi: "Còn cô thì sao?"
"Lúc nãy cô không nhìn thấy à?" Tần Triêu Ý nói: "Lúc tôi mua điện thoại."
Lạc Nguyệt cười nhẹ: "Chữ ký của cô quá nguệch ngoạc, tôi không nhìn rõ."
Nói xong, nàng đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.
Tần Triêu Ý trước đây khi đứng trên bục trao giải nhà văn được yêu thích nhất hàng năm để tự giới thiệu cũng chưa từng căng thẳng đến vậy. Cô cố gắng hết sức để kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh nói: "Tần Triêu Ý."
Lạc Nguyệt lại hỏi: "Cái gì?"
Gió xuân thổi tới mang theo hơi nóng, tiếng gió rất lớn.
Tần Triêu Ý liền nói to hơn một chút: "Tần, Triêu, Ý."
"Tần của "họ nhà Tần", Triêu trong "Sáng chiều", Ý trong "Ý trung nhân"."
( Ý nghĩa: ngày đêm đều nhớ người.)
Lạc Nguyệt nghe xong thì dừng lại một chút, nở một nụ cười: "Nghe rất hay."
Vẫn là lời khen ngợi như thường lệ.
Nhưng lần này nghe có vẻ chân thành hơn, Tần Triêu Ý véo nhẹ tai: "Cô thích không?"
Lạc Nguyệt ngạc nhiên: "Hả?"
Tần Triêu Ý lập tức thu lại nụ cười, vội vã bước vào phòng: "Không có gì."
Điện thoại của Lạc Nguyệt rung lên, cô cầm lên nhìn, lập tức hoảng hốt nói: "Tôi đi giảng bài."
"Ừm." Tần Triêu Ý đứng ở cửa.
Lạc Nguyệt chạy nhỏ đến trường, biến mất ở góc phố.
Bức tường gạch bóng loáng đến mức có thể phản chiếu đường bờ biển xa xôi, Tần Triêu Ý đứng ở cửa, cho đến khi bóng dáng của Lạc Nguyệt hoàn toàn biến mất, mới bước vào phòng.
Chưa kịp dằn lòng, điện thoại đã reo.
Là bạn thân Chung Linh.
Cô chạm vào màn hình để nhận cuộc gọi, vừa mới nói "hello", thì bên kia, Chung Linh im lặng.
Hai giây sau, Chung Linh dùng giọng điệu kỳ lạ hỏi: "Cậu có phải đang yêu không?"
Tần Triêu Ý: "?"