Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Chỉ là vì thần hồn của ta yếu hơn hắn, cho nên mới trễ hơn mấy chục năm mới ra đời.
Thiếu Hằng dù là chuyển sinh, vẫn giữ được ký ức của kiếp trước.
Khi biết ta chỉ có nửa bộ tiên cốt, không thể hóa hình, hắn không hề do dự, lập tức quyết định cho ta một nửa phần của mình.
Nhưng cũng chính vì thế, hắn đã không còn đủ sức mạnh để đối kháng Tội Thần.
“Vậy là… ngay từ đầu, các người đã quyết định sẽ đưa ta đến Chiêu Dao Sơn rồi đúng không?”
Mẫu hậu bị ta hỏi đến chột dạ, gương mặt có chút lúng túng:
“Chúng ta cũng là vì muốn tốt cho con mà…”
“A Cửu à, dù sao thì con cũng từ bụng mẫu hậu chui ra, chẳng lẽ con lại không nhận ta sao?”
Ta nhìn vị khuê mật kiếp trước, mẫu hậu kiếp này, thật sự không biết là nên trách bà, hay là nên cảm ơn.
12
Vừa về lại Thiên giới, Thiếu Hằng lập tức đến tìm ta.
“Hãy nghe ta giải thích.”
Không nghe, không nghe, ta không muốn nghe!
Ta quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn hắn nhưng mà… tai thì lặng lẽ dựng lên.
Thiếu Hằng thở dài, ngồi xuống bên cạnh ta.
“Người mà muội thấy ở yến tiệc hôm đó… là em gái ta.”
“Ta có thể tấn thăng lên Thượng Tiên, là vì sau khi trở về nhà, cha mẹ kiếp này của ta đã cho ta nửa bộ tiên cốt của nàng ấy.”
“Đó là lần đầu tiên nàng tham gia loại tiệc lớn như thế, ta sợ nàng lúng túng, nên mới chăm sóc nhiều một chút.”
“Không ngờ lại khiến muội hiểu lầm.”
“Muội ấy dù sao cũng không giống chúng ta không phải thần tiên chuyển sinh.”
“Mấy ngàn năm muội ở Chiêu Dao Sơn, ta không phải không muốn liên lạc… mà là vì khi đó ta đang cố hòa hợp với tiên cốt mới.”
…
Còn… có kiểu như vậy nữa sao?
Ta nắm chặt trong tay nửa bộ tiên cốt mà ta mang về từ Bất Vọng Sơn, phần tiên cốt thuộc về kiếp trước của ta, rồi chìm vào trầm tư.
13
Ta để Thiếu Hằng đem nửa bộ tiên cốt mới trả lại cho em gái hắn, sau đó, trả lại phần tiên cốt của hắn đang trong người ta, trả lại hết.
Rồi tiếp đến, ta gắn nửa bộ tiên cốt thuộc về kiếp trước của chính mình vào cơ thể.
Quả nhiên đồ của mình vẫn là xài thuận nhất.
Sau khi thay tiên cốt, ta nhớ lại ký ức kiếp trước, mà Thiếu Hằng, cũng nhờ có tiên cốt hoàn chỉnh, chẳng mấy chốc đã tấn thăng thành Thượng Thần.
Một kết cục mỹ mãn, mọi người đều vui vẻ… trừ phụ hoàng ta.
Bởi vì trận đại chiến giữa ta và Túc·Lưu Quang·Dạ, ta hoàn toàn danh chấn tứ hải bát hoang.
Nhắc đến Thần nữ Cửu Sinh ắt sẽ nhắc đến thân thế của ta.
Gì cơ? Thần nữ Cửu Sinh dùng tiên cốt của Cửu Vĩ Hồ vạn năm trước?
Mà còn ghép vào không có chút phản ứng thế nào?
À… thì ra là vì cùng huyết thống.
Vật cha để lại mấy vạn năm trước, cuối cùng vẫn quay lại với con gái mình.
Ôi chao, đúng là một… hiểu lầm.
Tộc Thiên Hồ trước khi trưởng thành có thể biến hóa nam nữ, ta thường biến thành nam nhân cùng mẫu hậu đi chơi nhân gian.
Có lẽ là lúc đó, bị ai đó trông thấy rồi hiểu sai.
Về phần giải thích của Thiên đế phụ hoàng, toàn thể tứ hải bát hoang đều có cùng một phản ứng:
“Ừ, ngài vui là được.”
Ta không nghe, ta không nghe, ngươi nói gì ta cũng không nghe.
Có lẽ là để giúp Thiên đế phụ hoàng sớm ngày đối mặt với sự thật “mình chỉ là người đến sau gánh nồi”,các tộc các giới đua nhau tiến cống đủ loại đồ vật… màu xanh.
Vật phẩm được dâng nhiều nhất?
Dĩ nhiên là… mũ xanh.
Không biết có phải là do quà tặng màu xanh quá nhiều, mà dạo gần đây, trán phụ hoàng ta hình như… ánh lên một chút ánh lục.
Trong hoàn cảnh ấy Thiên đế phụ hoàng hoàn toàn sụp đổ.
Ban ngày, ông vẫn là người cha hiền từ yêu chiều ta.
Nhưng khi đêm xuống, trong bóng tối yên tĩnh…
Không biết bao nhiêu đêm dài, trán ánh xanh của Thiên đế ta lại xuất hiện trước cửa phòng ta, nắm tay ta mà nước mắt tuôn rơi:
“Ngày đó con nói, có một ngày sẽ trở về… là trở lại theo kiểu này ư?”
“Con muốn đầu thai, bụng ai không chọn lại đi chọn bụng A Hằng?!”
“Chọn A Hằng thôi cũng được, dù gì hai đứa kiếp trước cũng thân thiết… nhưng tại sao vẫn là hồ ly?”
“Con đã làm hồ ly mấy vạn năm rồi, không chán à? Kiếp này không thể thử làm loài khác cho biết mùi đời à…”
Đến cuối cùng, ta thật sự chịu không nổi nữa.
Một lần nọ, trong lúc ông lại lần nữa ôm tay ta khóc lóc, ta lạnh lùng đóng cửa lại, nhốt ông ở ngoài.
Rồi thì…
Thiên đế phụ hoàng ngồi xổm trước cửa phòng ta, khóc… suốt cả một đêm.
“Hu hu hu, con trả A Sinh của ta lại đây đi…”
“Ta biết mà, từ lúc ta với A Hằng bên nhau, con đã không ưa ta rồi. Bây giờ chắc chắn cũng không muốn nhận ta là phụ hoàng nữa…”
“Hu hu hu hu… con gái của ta, chiếc áo bông nhỏ của ta, bảo bối của ta…”
Ta bị ông làm phiền đến mức ngồi bật dậy giữa đêm:
“Được rồi, ta là con gái ông thì đúng, nhưng từ bao giờ ta là chiếc áo bông nhỏ của ông hả?”
“Cùng lắm… ta chỉ là một cái áo gile mỏng thôi.”
Góc nhìn của Túc Dạ:
1
Sau khi mọi chuyện liên quan đến Tội Thần Lưu Quang được giải quyết, phụ hoàng ta bị phế truất, còn ta thì dưới sự “ủng hộ” của Thiên đế lên làm Ma Tôn.
Nhưng nói thật lòng, chỉ cần có ai khác chịu nhận cái chức này, thì dù đánh chết ta cũng không thèm làm.
Ta thà cả ngày đi hái hoa, chọc chim với Mục Phong còn hơn.
Đến năm thứ 682 ta làm Ma Tôn, cuối cùng ta cũng được ăn tiệc cưới của Cửu Sinh và Thiếu Hằng.
Ta thật sự không hiểu nổi Tội Thần Lưu Quang cũng bị đánh banh xác rồi, vậy mà hai người họ còn chần chừ lâu như vậy mới chịu thành thân?
Cửu Sinh nói là để báo thù chuyện năm xưa Thiếu Hằng không liên lạc với nàng khi nàng ở Chiêu Dao Sơn.
Nhưng mà… đó là hắn không muốn sao?
Rõ ràng là hắn không thể liên lạc được mà!
Lúc làm lễ, ngay khi hai người chuẩn bị bái đường,
Thiên đế vốn mặt đen như đít nồi suốt buổi đột nhiên bật khóc, tiếng vang đến nỗi chấn động cả đại điện.
Cửu Sinh suốt ngày nói ta là cái bình nước mắt, nhưng ta cảm thấy, Thiên đế mới chính là đại cao thủ của khóc nhè.
“Hu hu hu, A Sinh của ta ơi… con mà thành thân rồi, có còn thương phụ hoàng nữa không…”
Đùa à, nói cứ như khi Cửu Sinh chưa thành thân thì thân thiết với Thiên đế lắm vậy.
Không thấy mỗi lần nhắc đến ông với Thiên hậu, nàng đều đặt Thiên hậu lên trước à?
2
Khi còn nhỏ, ta từng không hiểu:
tại sao con cái Ma tộc khác có thể tự do rong chơi, còn ta thì phải tu luyện suốt ngày?
Phụ hoàng ta nói, bởi vì ta là Thái tử Ma tộc.
Nhưng mà Cửu Sinh cũng là Thần nữ Tiên tộc đấy, vậy sao nàng có thể chạy nhảy cả ngày cùng với Mục Phong, không bị ai cản?
Ta ghen tị với Cửu Sinh, và ghen tị với Thiếu Hằng người được nàng bảo vệ sau lưng.
Vì thế, ta từng đứng trước mặt Cửu Sinh, châm chọc Thiếu Hằng là đồ vô dụng.
Hậu quả thì… khỏi nói cũng biết.
Bị Cửu Sinh đánh đến thảm không nỡ nhìn.
Lúc đó ta nghĩ, mình đã chịu ấm ức lớn đến thế, chắc chắn sẽ được phụ hoàng an ủi.
Ai ngờ, vừa về tới Ma giới, chờ ta lại là một cái tát trời giáng.
Mắt nổ đom đóm, miệng méo xệch.
Chưa hết, ông ta còn lôi ta đến Tiên giới tính sổ.
Kết quả thì sao? Sổ chưa tính xong, ta đã bị người ta tống cổ ra khỏi cung.
Ta đây… rốt cuộc đã làm gì nên tội hả trời?
Thiếu Hằng từng nói với ta, Cửu Sinh thật ra cũng muốn làm bạn với ta.
Ta biết, Cửu Sinh là người tốt.
Ta cũng từng thật lòng muốn làm bạn với nàng.
Khi Cửu Sinh chìa tay nói muốn “bắt tay giảng hòa”, ta thậm chí đã nghĩ—nếu sau này thật sự không thể quay về Ma giới, thì cũng chẳng sao cả.
Từ nay về sau, ta đã có bạn rồi.
Trong đám tụi ta, Thiếu Hằng là người thông minh nhất.
Dường như bất cứ vấn đề gì, chỉ cần đến tay hắn, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.
Có lần ta hỏi hắn:
“Sao ngươi lúc nào cũng bình tĩnh thế? Không có lúc nào hoảng loạn hay sợ hãi à?”
Thiếu Hằng suy nghĩ một chút, rồi nói với ta:
“Có chứ.”
Hắn bảo, đó là khi Cửu Sinh vừa độ lôi kiếp thành Thượng Tiên.
Nhìn nàng lúc ấy, nghĩ đến chuyện nàng sẽ phải đối mặt với Tội Thần, từ trong lòng hắn đã thấy sợ rồi.
3
Những ngày ở Ma giới của ta… thật sự không dễ chịu chút nào.
Đôi khi ta còn tự hỏi:
“Có khi nào ta không phải con ruột ông ấy, mà là ông nhặt ta từ ven đường về nuôi không?”
Cũng là cha mà, sao Thiên đế lại có thể yêu thương Cửu Sinh đến như vậy, mà ta thì… một câu khen cũng không có.
Sau khi biết còn năm trăm năm nữa Cửu Sinh sẽ rời Chiêu Dao Sơn, ta đã nói với phụ hoàng:
“Khi nàng ra, ta muốn đích thân đến đón.”
Ông ta bảo, chỉ cần ta vượt qua một bài kiểm tra của ông, thì sẽ đồng ý.
Nếu biết trước cái gọi là ‘kiểm tra’ đó chính là để Tội Thần Lưu Quang nhập vào người…
cho dù có đánh chết ta, ta cũng không gật đầu!
Ta đã làm tổn thương Mục Phong, nhưng Mục Phong không hề trách ta.
Sợ ta buồn, hắn còn thường xuyên đến Ma giới chơi với ta.
Cửu Sinh và Thiếu Hằng cũng vậy, vẫn luôn gửi truyền tin, còn nhờ người mang đồ đến cho ta.
Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy áy náy với bọn họ.
Và cách ta nghĩ ra để bù đắp tốt nhất,
chính là:
Làm một Ma Tôn tốt.
Dốc lòng giữ gìn hòa bình giữa Thiên giới và Ma giới.
(Toàn văn hoàn)