Quay lại chương 1 :

“Bổn tọa không thể ra tay với vợ con, nhưng chẳng lẽ còn không xử được cái nhãi con Long tộc như ngươi?”

Thiên đế phụ hoàng vừa đá bay Mục Phong xong, còn không quên hướng về phía hắn bay đi mà mắng chửi ầm ĩ.

Nói thật, ta cũng đã rất lâu rồi chưa được nói chuyện tử tế với đường ca Mục Phong.

Từ năm thứ hai ngàn ta ở Chiêu Dao Sơn, hắn bị phái đến Bắc Hoang – nơi gần Bất Vọng Sơn nhất – để trấn giữ.

Người bạn chơi từ thuở nhỏ giữ liên lạc với ta lâu nhất, thật ra là Túc Dạ.

Nhưng cũng không biết hắn bị gì, từ năm trăm năm trước đột nhiên mất liên lạc.

Ta nhắn bao nhiêu tin cũng khôNg có phản hồi.

Cũng có thể hiểu được thôi

Cha hắn, Ma Tôn, đối xử với hắn y như trâu bò chiến đấu, miễn là không chết, thì cứ đánh đến gần chết.

Lúc thì ném vào các bí cảnh hiểm ác, lúc thì vứt vào mấy nơi sinh tử khó lường, mặc hắn sống hay chết.

Chắc lần này lại bị ném tới xó xỉnh nào không bắt được tín hiệu nữa rồi.

Không gặp thì nhớ thật đấy, ta quả thật rất nhớ đường ca Mục Phong.

Thế nhưng vừa gặp lại mới phát hiện, không gặp còn đỡ sốc hơn.

Không biết trong mấy nghìn năm ta vắng mặt, hắn đã trải qua chuyện gì

Một vị Thượng Tiên vốn tuấn tú nho nhã, dáng người thon gọn, nay lại hóa thành một gã thô kệch đen nhẻm, râu ria xồm xoàm như vừa lăn ra từ núi lửa.

Bị đá bay thì thôi, mắt ta cũng bị xát muối theo.

Thật lòng mà nói, nếu không phải vì nhận ra giọng nói, chắc ta còn tưởng kẻ nào cải trang thành hắn để đến lừa đảo.

Nhưng mà… Thiếu Hằng… đã xảy ra chuyện gì?

6

Không biết có phải do khí hậu thay đổi, hay là Thiên giới lại đang giở trò, vừa trở lại chưa được bao lâu, ta liền đón Lôi Kiếp.

Một Thượng Thần năm ngàn tuổi, từ sau khi phụ hoàng ta lên làm Thiên đế, trong lịch sử chưa từng có ai xuất hiện.

Ngày ta độ kiếp, toàn bộ Thiên giới tụ hội.

Phụ hoàng ta vui đến mức không khép miệng lại được.

Khi ta bị thiên lôi đánh cho thân thể co giật, sinh tử khó lường, ta thậm chí còn nghe thấy ông hớn hở quay sang các vị tiên bên cạnh mà khoe:

“Ai nói Cửu Sinh không phải con ta? Các ngươi nhìn đi, bị thiên lôi đánh cho giật bắn như vậy giống hệt ta năm đó đấy thôi!”

“Hơn nữa, các ngươi nhìn bộ lông đen đỏ lẫn lộn kia đi, chẳng phải giống y chang ta với Thiên hậu sao?”

Có vẻ như ông trời cũng cố tình muốn “ủng hộ” lời ông ta…

Ngay sau khi câu nói vừa dứt, đạo thiên lôi cuối cùng giáng xuống.

Trong một trận kim quang chói lòa, bộ lông đen đỏ tạp mao trên người ta toàn bộ… rụng sạch.

Thay vào đó là một lớp lông trắng toát, thuần khiết như tuyết đầu mùa.

“……”

“……”

“Ta từng nghe nói, một số tiên thú thuở nhỏ để tránh hiểm họa, thường sẽ tự mình ngụy trang.”

“……”

“……”

Phụ hoàng ta:

“Ngụy trang cái đầu ngươi! Cửu Sinh sinh ra, các ngươi không phải tận mắt nhìn thấy sao? Nó chính là con ta với Thiên hậu!”

Chúng thần không nói gì, nhưng sự im lặng ấy… đã nói lên tất cả.

Ừm, ngài vui là được.

Người ta hay nói, bi hoan của phàm nhân vốn chẳng tương thông thì thần tiên cũng thế thôi.

Khi phụ hoàng ta gần như phát điên, mẫu hậu thì cười đến mức khóe miệng sắp kéo tới mang tai, quay sang các cô dì bá mợ bên cạnh mà rạng rỡ nói:

“Ta biết mà, A Cửu nhất định làm được. Nó chưa từng khiến ta thất vọng bao giờ.”

Để chúc mừng ta độ kiếp thành công, phụ hoàng lập tức ban cáo khắp bốn bể tám hoang, tuyên bố:

Bất kể là tiên, là yêu hay là ma, đều có thể đến Thiên giới ăn mừng Thần nữ Cửu Sinh chính thức tấn thăng thành Thượng Thần.

Dĩ nhiên, gần như cùng lúc đó, tin tức Thần nữ Cửu Sinh sau khi độ lôi kiếp xong liền biến thành một con hồ ly lông trắng toàn thân, cũng như sấm chớp lan khắp tam giới.

7

Theo lời mẫu hậu, từ khi ta vào Chiêu Dao Sơn, Thiếu Hằng đã quay về phủ của hắn.

Cho nên… lần đầu tiên ta gặp lại Thiếu Hằng sau khi trở về, là trong yến tiệc mừng ta thăng chức Thần Quân.

Và ta nghĩ… ta đã hiểu nửa câu còn lại mà đường ca Mục Phong hôm ấy chưa kịp nói.

Trong ký ức của ta, Thiếu Hằng là người ít lời, lạnh nhạt, chẳng mấy khi biểu hiện cảm xúc.

Dù có lúc ba họa chúng ta làm loạn đến long trời lở đất, hắn cũng chỉ bình tĩnh buông một câu:

“Muốn đánh thì ra ngoài đánh, đừng phá hỏng viện của ta.”

Thế nhưng, lần này là lần đầu tiên ta thấy một Thiếu Hằng như vậy.

Hắn mỉm cười, nghiêng người về phía một nữ tiên ngồi bên cạnh, dịu dàng giúp nàng lau vụn đồ ăn dính bên môi, sau đó còn xé một chiếc đùi gà từ con gà quay trước mặt, gắp vào bát của nàng.

Cuối cùng, vỗ nhẹ đầu nàng, ánh mắt cưng chiều không giấu được.

Ngay trước mặt ta, mà dám đem đùi gà cho người khác?

Ta nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nghĩ:

Thiếu Hằng, ngươi tiêu rồi.

Không biết có phải nghe thấy tiếng ta nghiến răng ken két hay không, mà mẫu hậu liền đưa tay xuống gầm bàn, siết chặt tay ta.

“Mẫu hậu lỡ khoe rồi, cả thiên giới đều biết A Cửu nhà ta đã đổi tính hoàn toàn.”

“A Cửu mà nổi giận thật, lát nữa cứ trút lên đầu phụ hoàng con. Hôm nay bao nhiêu người ở đây, cho mẫu hậu chút mặt mũi… nhịn một chút, được không?”

Ta: 【……Được rồi.】

Tuy ngoài mặt đáp ứng mẫu hậu, nhưng ánh mắt của ta… chưa từng rời khỏi người Thiếu Hằng.

Thế nhưng càng nhìn, ta lại càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Thiếu Hằng chẳng phải cả đời này chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Tiên Quân sao?

Nhưng mà… nếu ta không nhìn lầm—hiện giờ hắn rõ ràng đã là Thượng Tiên?

Ta vốn định đợi sau khi yến tiệc kết thúc sẽ đi hỏi cho rõ ràng.

Nhưng ông trời lại không cho ta cơ hội.

Tiệc còn chưa tới nửa buổi, một binh sĩ tiên tộc đầy người máu me lao thẳng vào đại điện.

“Thiên đế không hay rồi! Nhân lúc Thiên giới đang mở tiệc, Ma giới đã dẫn người đột nhập Bất Vọng Sơn, ý đồ phá giải phong ấn Tội Thần!”

“Mục Phong… Mục Phong điện hạ… không địch lại Thái tử Ma giới—Túc Dạ… đã… tử trận rồi.”

Ta: “……”

Ta chưa từng nghĩ rằng, sau hàng nghìn năm đã bắt tay giảng hòa, sẽ có ngày ta và Túc Dạ lại đứng ở hai đầu chiến tuyến.

Càng chưa từng nghĩ rằng, cái kẻ từng ngày ngày truyền tin khóc lóc với ta, lại có một ngày… tận tay giết chết người bạn cùng ta lớn lên.

Nhưng có vẻ như, sự thật chính là như vậy.

Ngoại trừ phụ hoàng, khắp Thiên giới này, người có thể cầm đao đi đánh trận… chỉ còn ta.

Khi ta đến được Bất Vọng Sơn, đập vào mắt đầu tiên là—bộ xương của đường ca Mục Phong.

Long cốt khổng lồ vắt ngang dưới chân núi,mà Túc Dạ, thì đang đứng trên đỉnh đầu lâu.

Hắn dường như đã biến thành một người khác

Trên gương mặt ấy, là một vẻ lạnh lùng và kiên nghị mà ta chưa từng thấy bao giờ.

“Ngươi đến rồi, ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi.”

“Vạn năm trước, ngươi dùng nửa bộ tiên cốt phong ấn ta, tưởng thế là xong à?”

“Không ngờ đúng không? Ta lại trở về rồi! Hahahahaha…”

“Hôm nay, ta sẽ khiến ngươi – đi mà không có ngày trở lại!”

Ta: “……”

Nếu tới nước này mà ta còn không nhận ra kẻ trước mặt không phải Túc Dạ, vậy thì ta thật sự cũng ngu y như hắn trước kia.

Nhưng mà… cho dù ngươi là ai, muốn diễn trò trước mặt ta?

Ngươi tưởng ngươi đang diễn với ai đấy?

8

Câu hỏi “Ngươi rốt cuộc là ai?” của ta còn chưa kịp thốt ra, đám tiên gia theo sau vừa nghe thấy câu cuối cùng ngạo mạn kia của “Túc Dạ” thì đã tức đến phát nổ.

Hại đầu sỏ (chỉ ta đấy) vất vả mới chịu quay đầu làm lại cuộc đời, Thiên giới cũng vất vả mới nuôi lại được một thần nữ ra hồn, ngươi dám nói muốn để nàng ấy “có đi không có về”?!

Thế thì Thiên giới tụi ta sống kiểu gì?!

Một vị thần tiên từng bị ba họa bọn ta đốt nhà giận đến nỗi vác kiếm chỉ thẳng vào Túc Dạ, quát lớn:

“Đừng có ngông cuồng!”

“Hôm nay nếu ngươi dám động đến một sợi lông hồ ly trên người Thần nữ—ta sẽ đánh chết ngươi!”

“Năm xưa ngươi với Thần nữ đốt sạch động phủ của ta, lát nữa ta sẽ đi đốt cả Ma giới của các ngươi cho bằng được!”

Nữ tiên từng bị ta nhổ sạch vườn hoa cũng gật đầu phụ họa:

“Đúng đấy đúng đấy! Trước mặt Thần nữ mà dám mạnh miệng như thế à?”

“Lát nữa Thần nữ sẽ cho ngươi ôn lại cái cảm giác bị treo trần truồng trên cổng Nam Thiên Môn năm xưa…”

Ta: “……”

Ta chỉ muốn nói một câu chân thành:

Thật sự, tửu lượng nên biết điểm dừng.

Ngay khi mọi người đều tưởng rằng trận chiến rung động ba giới giữa ta và Túc Dạ lần nữa sẽ tái hiện, “Túc Dạ” liền hành động.

Hắn bước lên phía trước hai bước, rồi… trước mặt toàn bộ tiên – ma – yêu – chúng sinh… vấp chân té nhào giữa đất.

“……”

“……”

“Thần nữ chúng ta giờ lợi hại vậy rồi sao? Đứng im cũng có thể cách không đả thương địch nhân à?”

“……”

Ta: Không phải, ta không làm gì cả! Đừng có bịa chuyện gán bậy cho ta chứ!

“Túc Dạ” bò dậy, mặt mày bụi bặm, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng ngạo mạn khi nãy, mà chuyển sang kiểu mếu máo đáng thương:

“Hu hu hu… Cửu Sinh, mau tới cứu…”