Tôi hút một ngụm trà sữa, chỉ vào tờ giấy quy trình trên bàn: “Bảo Ôn Hiểu kiểm tra lại danh sách tiền mừng, đừng để sót tên họ hàng.”
Ôn Hiểu bên cạnh đáp ngay: “Xong hết rồi chị dâu ơi! Tam cô còn dúi cho chị cái bao lì xì to, nói là cho chị tiêu vặt đó!”
Tôi cười: “Cái bà cụ này, lần trước còn bênh dì hai nữa cơ mà.”
Ôn Tuấn vội tiếp lời: “Giờ bà biết em lợi hại rồi. Hôm qua còn nói với mẹ anh là từ giờ chuyện lớn trong nhà đều nghe em.”
Tôi liếc anh một cái: “Vốn dĩ phải nghe em mà.”
Anh gật đầu lia lịa, đưa khăn lạnh cho tôi lau tay, trông y như một thái giám đang hầu hạ hoàng hậu.
Chuyên viên trang điểm đứng bên nhìn mà không nhịn được cười.
Đúng sáu giờ, hôn lễ bắt đầu.
Cuối thảm đỏ, Ôn Tuấn mặc vest đứng dưới ánh đèn, cười ngốc nghếch, ánh mắt chỉ dán chặt vào tôi.
Tôi xách váy chậm rãi bước đến gần, anh căng thẳng đến mức tay đổ mồ hôi, nắm tay tôi mà còn run run: “Kiều Kiều, hôm nay em đẹp thật.”
“Tất nhiên.” Tôi nhướng mày, “Không thấy vợ ai mà đẹp thế à?”
Khi trao nhẫn, MC hỏi Ôn Tuấn có điều gì muốn nói với tôi không.
Anh ấp úng hồi lâu, mặt đỏ bừng rồi lớn tiếng nói: “Từ nay Kiều Kiều nói đông, em tuyệt đối không dám đi tây; Kiều Kiều bảo đuổi gà, em tuyệt đối không chọc chó. Nhà mình sẽ nghe lời Kiều Kiều hết!”
Cả khán phòng cười ầm lên, mẹ tôi ở hàng ghế đầu lau nước mắt, bố tôi vỗ vai bà cười:
“Bà thấy chưa, tôi đã bảo Kiều Kiều sẽ không phải chịu thiệt mà.”
Tiệc rượu là lúc náo nhiệt nhất.
Những họ hàng từng bảo tôi “quá mạnh mẽ”, hôm nay ai cũng cười nịnh.
Tam cô nắm tay tôi: “Kiều Kiều à, Ôn Tuấn là đứa thật thà, sau này chuyện trong nhà cháu cứ lo liệu, tụi cô yên tâm.”
Tôi nâng ly trà sữa trân châu cụng ly với bà: “Cô yên tâm, anh ấy không thiệt đâu.”
Ôn Tuấn đứng cạnh liên tục chắn rượu cho tôi – dù chẳng ai dám ép tôi uống – nhưng anh vẫn sốt sắng: “Vợ em chỉ uống trà sữa thôi, rượu để em uống!”
Kết quả là chính anh uống đến đỏ bừng mặt, ánh mắt vẫn dính lấy tôi không rời.
Một vị trưởng bối đùa: “Ôn Tuấn này bị cô thu phục rồi nhỉ.”
Tôi giơ ly trà sữa lên cười: “Không phải thu phục, là anh ấy tình nguyện nghe lời em.”
Tiệc tan dần vào khoảng mười giờ tối.
Tôi nhíu mày, gắng chịu mùi khói thuốc, cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
Ôn Tuấn vội cúi người, cẩn thận xách giày giúp tôi, tay kia khẽ nâng váy cưới sợ tôi vấp ngã:
“Đi chậm thôi, sàn trơn đó.”
Tôi quay lại nhìn anh, áo vest đã cởi, vắt trên tay, cổ áo sơ mi mở hai nút, trán lấm tấm mồ hôi nhưng khuôn mặt vẫn cười rạng rỡ.
Ôn Hiểu ôm hòm tiền mừng chạy tới: “Chị dâu ơi, hôm nay nhận nhiều bao lì xì lắm! Anh em bảo đưa chị giữ hết!”
Tôi xua tay: “Cứ để anh ấy giữ trước đi, mai rồi tính.”
Ôn Tuấn liền tiếp lời: “Anh chuyển khoản ngay bây giờ cũng được, mật khẩu là sinh nhật em.”
Tôi bước thêm vài bước, chợt nhớ đến lời mẹ dặn sáng nay.
Trước khi đi, bà còn nắm tay tôi dặn dò: “Về nhà chồng rồi thì nên nhường nhịn một chút, nghe lời người lớn, vợ chồng hòa thuận mới là quan trọng nhất.”
Lúc đó tôi vỗ tay bà cười: “Mẹ yên tâm, nhà chồng con ai cũng nghe lời lắm.”
Giờ nhìn Ôn Tuấn lẽo đẽo đi sau, Ôn Hiểu nhảy nhót đếm bao lì xì bên cạnh, nhớ lại lúc bố mẹ chồng dúi cho tôi lá bùa hộ mệnh rồi nói:
“Kiều Kiều sau này là trụ cột của nhà mình,” tôi bỗng thấy thật sự là mình đã gả đúng người.
Thấy tôi dừng lại, Ôn Tuấn lo lắng hỏi: “Mệt rồi à? Để anh cõng em nhé?”
Tôi lắc đầu, vươn tay nắm lấy bàn tay không cầm giày của anh: “Đi thôi, về nhà.”
Gió đêm lùa qua cửa hội trường, mát rượi.
Tay Ôn Tuấn to, ấm áp, nắm chặt lấy tay tôi, từ từ bước về phía trước.
Thật ra, cái gọi là “nắm quyền trong nhà”, chưa bao giờ là tranh giành thắng thua, mà là có người thật tâm để tâm đến cảm nhận của bạn, coi sự thoải mái của bạn là điều quan trọng nhất.
(Hết)