- Trang chủ
- Cứu tinh nhà chồng
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: Cứu tinh nhà chồng
Tác giả: 1 ngày làm cổ thần
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Một bà cô gầy gò khác cũng gật đầu theo: “Đúng rồi! Nghe nói cô còn bắt bố mẹ Ôn Tuấn quỳ xuống xin tha cho mình? Trời ơi, thời nay còn có chuyện vậy sao?”
Tôi tựa lưng vào khung cửa, không nói một lời.
Ôn Tuấn vội vàng chắn trước mặt tôi: “Mọi người đừng tin dì hai nói bậy!”
Bố mẹ anh cũng cuống lên xua tay: “Không có chuyện đó! Thật sự không có!”
Dì hai càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi đầy mặt: “Sao lại không có? Vừa rồi nó cầm dao dí vào tôi, nói muốn chặt tay tôi! Bố mẹ Ôn Tuấn sợ đến mức quỳ xuống van xin nó mới chịu tha!”
“Còn Ôn Tuấn nữa, ngủ với con gái tôi rồi phủi tay không nhận! Con nhỏ này còn dạy Ôn Hiểu đi theo mấy tên đầu nhuộm ngoài đường, đêm hôm không chịu về nhà!”
8
Câu nói đó vừa dứt, mấy bà cô họ hàng liền hít một hơi lạnh.
Tam cô chỉ vào Ôn Tuấn: “Ôn Tuấn, cháu đúng là thứ không ra gì! Ăn nằm với con nhà người ta rồi còn không chịu nhận!”
Ôn Hiểu tức đến đỏ cả mặt: “Cháu không có! Ngày nào cháu cũng ở nhà học bài, chẳng đi đâu hết!”
“Còn dám cãi à!” Dì hai bất ngờ đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Ôn Hiểu mắng, “Tao tận mắt thấy đấy! Tối thứ Tư tuần trước, mày ôm ấp thằng đầu vàng ở đầu phố!”
Bố Ôn Tuấn cuống cuồng đi lại: “Dì hai, dì đừng có bịa! Tối đó là bạn học đưa cháu nó về sau giờ tự học buổi tối, con nhà người ta ngoan lắm!”
“Con ngoan?” Dì hai cười khẩy, “Con ngoan mà đi nhuộm tóc vàng? Tôi thấy đúng là đồ lưu manh! Cũng là do con nhỏ thành phố này dạy hư đấy! Nó không ra gì, còn kéo cả em chồng xuống bùn, Ôn Tuấn, cháu phải sáng mắt ra đi!”
Cuối cùng tôi cũng lên tiếng, giọng điềm tĩnh: “Dì hai, dì nói nhiều như thế, có bằng chứng không?”
Dì hai bị tôi hỏi ngớ người, rồi ngẩng cổ cãi lại: “Tao tận mắt thấy! Còn cần gì bằng chứng nữa? Người trong nhà cả, lẽ nào lừa mày?”
Tam cô lập tức hùa theo: “Dì hai xưa nay thật thà, chắc chắn không nói dối! Kiều Kiều, đừng có ỷ nhà giàu mà bắt nạt người ta!”
Tôi mỉm cười, bước đến ngồi xuống ghế salon, tự rót cho mình một ly nước: “Được, nếu mọi người đến đây để phân xử, thì cứ nói chuyện rõ ràng.”
“Dì hai nói tôi cầm dao định giết dì, lần trước mấy người đi cùng có thể làm chứng, tôi chém là cái bàn, có động đến một ngón tay dì không?”
Chồng dì hai lén liếc xung quanh, lí nhí: “Là… là chém bàn…”
“Dì bảo tôi bắt bố mẹ Ôn Tuấn quỳ xuống xin tha?”
Tôi nhìn sang bố mẹ Ôn Tuấn: “Chú, dì, hai người có quỳ không?”
Mẹ Ôn Tuấn vội lắc đầu: “Không, không có! Kiều Kiều đối xử với tụi tôi rất tốt!”
“Dì nói Ôn Tuấn ngủ với con gái dì rồi phủi tay không nhận?”
Tôi quay sang nhìn con gái dì hai, cô ta vẫn cúi đầu bấu ngón tay: “Em này, em với Ôn Tuấn ngủ rồi à? Khi nào? Ở đâu? Có ai làm chứng không?”
Mặt cô gái đỏ rực, đầu cúi gằm hơn nữa: “Em… em không có…”
Dì hai hoảng hốt, liền véo con gái một cái: “Sợ gì! Chính là nó! Lần trước nó đến nhà mình ăn cơm, hai đứa ở riêng trong phòng mười phút!”
“Mười phút?” Tôi nhướn mày, “Ở riêng mười phút là tính là đã ngủ với nhau? Vậy dì với chồng dì ngày nào cũng ở chung phòng, chắc sắp thành tiên rồi?”
Một vài bà cô họ hàng không nhịn được, khúc khích cười.
Mặt dì hai đỏ bừng như gan heo: “Mày đừng có khua môi múa mép! Còn chuyện Ôn Hiểu qua lại với thằng đầu vàng thì không thể chối được!”
“Cái người đầu vàng đó là bạn cùng bàn của em,” Ôn Hiểu đột ngột nói to, “Cậu ấy nhuộm tóc vì diễn rock trong lễ hội nghệ thuật của trường. Hôm đó cậu ấy đưa em đến đầu ngõ, bố mẹ em đứng trên ban công thấy hết! Không tin thì ra ban quản lý xem camera!”
Bố Ôn Tuấn lập tức tiếp lời: “Đúng rồi! Cổng khu nhà có camera! Chúng ta có thể xuống phòng giám sát xem lại!”
Những lời nói dối của dì hai lần lượt bị bóc trần, ánh mắt của đám họ hàng đứng phía sau bà ta bắt đầu dao động.
Tam cô khẽ kéo tay áo bà mập đứng cạnh, thì thầm: “Hình như có gì đó không đúng thật rồi…”
9
Tôi đặt ly nước xuống, đứng dậy: “Dì hai, hôm nay dì dẫn nhiều người tới như vậy, không phải để phân xử đúng sai, mà là đến để làm loạn và kiếm tiền chứ gì?
Lần trước không moi được trăm triệu, lần này định mượn sức họ hàng để gây sự tiếp?”
Tôi quay sang nhìn những người họ hàng khác: “Mọi người đều là họ hàng, ai cũng rõ hoàn cảnh từng nhà.
Dì hai mấy năm nay vay tiền nhà ai mà chưa trả? Ăn chặn đồ nhà ai mà chưa đền?
Hôm nay mọi người đến giúp bà ấy, nếu bà ấy moi được tiền, liệu có chia cho các người một đồng nào không?”
Câu nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, khiến mấy bà cô lập tức bừng tỉnh.
Một cô đeo kính thở dài: “Haiz, dì hai à, lần trước chị vay tôi hai triệu mà…”
“Còn cái cuốc nhà tôi, chị mượn hai năm rồi chưa thấy trả…”
Thấy tình hình bất lợi, dì hai định quay đầu bỏ chạy, nhưng bị tôi giữ lại: “Vội gì thế, đừng đi đã.”
Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, mở bản ghi âm: “Mấy câu bà nói lúc nãy, tôi đều ghi âm lại rồi.
Vu khống người khác là phạm pháp.
Giờ thì hoặc là xin lỗi gia đình Ôn Tuấn, hoặc là theo tôi lên đồn công an nói chuyện.”
Trong điện thoại vang lên giọng gào khóc và những lời vu khống của dì hai, bà ta sợ đến mức mặt trắng bệch, chân mềm nhũn suýt ngã quỵ:
“Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Kiều Kiều, tôi sai rồi, đừng đưa tôi đến công an!”
“Tôi muốn bà xin lỗi bố mẹ Ôn Tuấn, xin lỗi Ôn Hiểu, và xin lỗi cả Ôn Tuấn.”
Tôi buông tay: “Phải nói to, để mọi người đều nghe thấy.”
Dì hai mặt mày méo xệch, cúi đầu xin lỗi: “Anh chị, xin lỗi… Xin lỗi Ôn Hiểu… Ôn Tuấn, xin lỗi cháu… Tất cả đều là do tôi bịa đặt, tôi sai rồi…”
Các bà cô họ hàng thấy thế cũng không còn mặt mũi ở lại, tam cô khụ khụ vài tiếng:
“Nếu chỉ là hiểu lầm thì tụi tôi xin phép về trước…”
Cả đám người rầm rầm kéo nhau ra cửa, không ai ngó ngàng gì tới dì hai, bà ta cũng lủi thủi đi theo, mặt mày xám xịt.
Cuối cùng trong nhà cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi quay sang nhìn gia đình Ôn Tuấn.