“Hay là… anh chỉ muốn tin lời con tiểu tam của mình? Anh thật sự nghĩ bố tôi là loại người sẽ đi theo dõi, hăm dọa người khác?”
“Cuộc gọi hôm đó của anh, sơ hở đầy rẫy, nhưng bố tôi một chút nghi ngờ cũng không có — ông ấy lập tức lao ra ngoài, chỉ vì ông tin tưởng anh, đứa con rể mà ông từng coi như ruột thịt!”
“Còn anh thì sao? Anh đã làm gì?”
“Anh không chỉ khiến ông ấy mất mạng — mà còn muốn hủy hoại cả danh dự, cả sự nghiệp mà ông ấy dành cả đời để gìn giữ! Ngay cả khi ông ấy đã chết, anh vẫn không buông tha!”
Tôi càng nói, đầu Nghiêm Cẩm cúi càng thấp.
Cuối cùng anh ta chỉ lặng thinh, cúi đầu, vành mắt đỏ hoe:
“Xin lỗi… Ninh Ninh, thật sự… xin lỗi em.”
Bên cạnh, Điền Tâm thấy Nghiêm Cẩm đã không thể bênh vực mình nữa, liền đổi giọng, bắt đầu khóc lóc cầu xin:
“Chị Ninh Ninh, em trai em không cố ý mà… nó còn nhỏ, mới lái xe chưa quen…”
“Chị tha cho nó được không? Em nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn chị, chị muốn em làm gì cũng được…”
Thấy tôi im lặng không phản ứng, cô ta lại kéo tay áo Nghiêm Cẩm, đôi mắt long lanh nước đầy vẻ van nài:
“Cẩm ca… anh giúp em nói đỡ với chị Ninh Ninh đi… được không?”
“Bố của chị Ninh Ninh đã mất rồi, giờ có tống Tiểu Hải vào tù cũng không thể cứu vãn được gì cả…”
Chát! — Nghiêm Cẩm lập tức hất phắt tay cô ta ra, ánh mắt sắc như dao, gằn từng chữ:
“Cô không nói là bố vợ tôi theo dõi, uy hiếp cô sao? Cô còn bảo có cả ảnh chụp làm bằng chứng? Nhưng ông ấy đã mất hơn một tuần rồi đấy! Ông ấy làm sao mà theo dõi cô?!”
“Cô dám làm giả, gạt tôi?!?”
Điền Tâm như không tin nổi người đàn ông trước mặt—người từng chiều chuộng mình hết mực, bây giờ lại nhìn mình bằng ánh mắt hệt như nhìn rác rưởi.
“Em… em không biết bố chị ấy đã chết… Có lẽ người dọa em là ai khác… nhưng… em sợ quá nên không nhớ rõ mặt…”
“Cô dám nói không nhớ rõ? Khi đó cô còn khẳng định chắc nịch rằng đó là bố cô ấy cơ mà!!”
“Cút!”
Tôi lạnh lùng đứng nhìn—không xen vào, cũng không cần nói gì.
Kẻ từng vì cô ta mà chà đạp lên tôi, lên cả bố mẹ tôi, giờ đây lại vì chút tội lỗi lương tâm mà quay ngoắt 180 độ, đá cô ta không chút nể tình.
Nghiêm Cẩm quay lại, đổi sang thái độ hèn mọn, cố gắng níu kéo tôi:
“Vợ à… anh sai rồi… là con tiện nhân đó mê hoặc anh, anh sẽ không bị cô ta lừa nữa đâu. Mình làm lại từ đầu, được không? Anh sẽ chăm sóc em thật tốt… từ nay về sau không để em chịu khổ nữa…”
Chưa kịp nói hết câu, Điền Tâm như phát điên, đột nhiên lao tới, hét lên:
“Con tiện nhân này! Rõ ràng người anh Cẩm yêu nhất là tôi! Mày không được cướp anh ấy khỏi tay tao!!”
Nghiêm Cẩm vội ngăn cô ta lại, nhưng cũng không tránh khỏi bị cô ta cào rách cả áo, trên tay và vai cũng xuất hiện mấy vết máu dài rớm đỏ.
Hắn ta nổi điên, một tay đẩy mạnh Điền Tâm ngã xuống đất:
“Con điên này, cút ra! Đừng làm vợ tao bị thương!”
Cảnh sát phía sau nhanh chóng ập đến khống chế Điền Tâm.
Còn tôi… cũng không muốn tiếp tục chứng kiến cái màn “vừa là thủ phạm vừa la làng” của bọn họ nữa.
“Chú Lý, phiền chú rồi. Giờ người cũng nhận rồi, mình cứ làm theo quy trình đi ạ. Cháu về trước lo nốt hậu sự.”
Tôi khẽ gật đầu chào tạm biệt, rồi rời khỏi đồn.
Tôi bắt xe về ngôi nhà mà tôi chưa từng muốn quay về—ngôi nhà của tôi và Nghiêm Cẩm.
Dọn dẹp qua vài thứ, tôi liền rời khỏi đó, trở về căn nhà bố mẹ đã nuôi tôi khôn lớn từ nhỏ đến lớn.
Nhìn căn nhà quen thuộc, cách bài trí chẳng hề thay đổi, chỉ khác là…
Lần này, không còn bố mẹ ra ôm tôi như trước nữa rồi.
Tôi… thật sự đã mất đi bố mẹ mãi mãi.
Hai ngày sau, chú Lý gọi điện cho tôi, nói vụ án có tiến triển mới.
Trên đường đến đồn công an, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng—luôn có cảm giác như có người đang bám theo sau.
Từ sau khi bố mẹ qua đời, tôi đã đổi thông tin người liên hệ khẩn cấp từ Nghiêm Cẩm sang chú Lý.
Tôi lập tức bấm gọi cho chú:
“Chú Lý… hình như có người đang theo dõi cháu.”
Giọng chú lập tức trở nên nghiêm túc:
“Đừng để lộ. Cứ đi nhanh hơn chút, chúng tôi đang đến gần chỗ cháu. Bảo vệ bản thân thật tốt!”
Tôi cảnh giác tăng tốc bước chân, trước mắt đã thấy trụ sở cảnh sát…
Thì đúng lúc ấy, một bóng người từ phía sau đột nhiên lao tới!
Một lực mạnh kéo giật tôi về phía sau. Tôi chưa kịp phản kháng,
một con dao găm sắc lạnh đã kề ngay sát cổ tôi.
“Cô là ai? Cô muốn làm gì?!”
Tôi không thể quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy một giọng nữ chua ngoa, khàn đặc đầy thù hận vang lên sau lưng:
“Sao? Mới mấy ngày không gặp mà không nhận ra tôi à?”
Là… Điền Tâm!
“Điền Tâm, cô định làm gì? Phía trước chính là đồn công an, cảnh sát đang tới gần rồi! Đừng tự hủy hoại cuộc đời mình thêm nữa!”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, hy vọng cô ta sẽ tỉnh táo lại một chút.
“Câm miệng! Nếu không phải tại cô, em trai tôi sao có thể vào tù?! Nếu không phải tại cô, Cẩm ca sao có thể vứt bỏ tôi?!”