Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
Tôi không cãi nổi, đành tháo giày tất.
Chậu gỗ không lớn lắm, ba người – hai người lớn, một nhóc con – chen vào thì hơi chật.
Chân tôi vừa chạm vào đống nho lạnh buốt và trơn trượt thì…
Ninh Ninh lập tức nhào tới ôm lấy chân tôi.
Tôi loạng choạng, người nghiêng về sau.
Tiếng hét còn chưa kịp bật ra.
Một cánh tay rắn chắc đã kịp vòng qua eo tôi, kéo mạnh một cái.
Tôi ngã thẳng vào một vòng tay ấm áp, mang theo mùi mồ hôi và mùi nho lên men ngọt nhẹ.
Hơi thở của Chu Nghiễn lập tức bao trùm lấy tôi.
Thời gian như ngừng lại.
Trong chậu, nước nho tím đỏ lấp lánh chảy qua chân.
Ninh Ninh vẫn vô tư cười lớn, nhún nhảy trong đống nho.
Những tiếng hò reo, cười nói xung quanh – của các gia đình khác và ekip – như xa dần.
Tôi dựa vào ngực anh, nghe rõ ràng tiếng tim anh đập đều và mạnh.
Thình. Thịch. Thình.
Cánh tay anh vẫn ôm chặt lấy eo tôi.
Qua lớp áo mỏng, lòng bàn tay anh nóng đến mức khiến tôi giật mình.
Tôi ngẩng đầu lên.
Vừa vặn chạm vào ánh nhìn từ trên xuống của anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm ấy, phản chiếu rõ hình ảnh tôi – nhỏ bé, có phần lúng túng.
Còn có… một tia căng thẳng chưa kịp che giấu?
【Aaaa ôm rồi!!!】
【Anh hùng cứu mỹ nhân! Dù “mỹ nhân” là vợ mình!】
【Cái nhìn này kìa! Nhìn thôi cũng muốn ngất! Hôn đi chứ còn gì nữa!】
【Ảnh đế căng thẳng rồi! Chắc chắn đang rối trí!】
Yết hầu anh khẽ chuyển động.
Cánh tay dần nới lỏng, nhưng vẫn chưa buông ra ngay.
“Đứng vững chưa?” – Giọng anh khàn khàn.
“…Ừm.” – Tôi cảm giác mặt mình đang nóng rực.
Lúc này anh mới từ từ buông tay, đỡ tôi đứng thẳng dậy.
Rồi như chưa có chuyện gì xảy ra, anh cúi xuống bế Ninh Ninh – vẫn đang nhảy tưng tưng trong chậu nho – ra ngoài.
“Thôi nhé, dẫm nữa là lên men luôn bây giờ.”
Giọng anh lại quay về kiểu điềm đạm thường ngày.
Chỉ có điều… vành tai anh, hình như còn đỏ hơn cả lúc nãy.
【Đỏ rực luôn rồi! Ảnh đế bị lộ rồi nhé!】
【Giả vờ tiếp đi! Rõ ràng là tim rung động rồi!】
【Mặt Kỷ Chiêu cũng đỏ như nho chín luôn kìa!】
【Mấy kiểu ngọt kiểu này mới đúng là giết người không dao!】
Nước nho được rót vào những thùng gỗ sồi mini, niêm phong lại.
Chủ vườn nói, vài tháng nữa, số rượu ấy có thể đem ra thưởng thức.
Ninh Ninh ôm chặt cái thùng nhỏ thuộc về mình, yêu quý đến không rời tay.
“Bố ơi mẹ ơi, đợi rượu chín, mình cùng uống nha!”
Ghi hình sắp kết thúc.
Phần cuối cùng là:
Cha mẹ viết thư cho con, rồi đọc trước ống kính.
Tôi ngồi trước bàn viết, nhìn Ninh Ninh đang nằm trên thảm vẽ tranh.
Thằng bé vẽ ba người lạch bạch nắm tay nhau.
Bên dưới viết: “Bố, mẹ, Ninh Ninh.”
Bên cạnh còn có một ông mặt trời to tròn.
Tôi cầm bút, trong đầu ngổn ngang, mà chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, tôi viết những lời giản dị nhất:
“Ninh Ninh, bảo bối của mẹ.
Mẹ xin lỗi, vì đã không thể cho con một tuổi thơ trọn vẹn, vô lo vô nghĩ.
Vì để con phải theo mẹ trốn tránh, để con phải đợi rất lâu mới có thể gọi một tiếng ‘bố’ giữa ánh sáng ban ngày.
Cảm ơn con đã chọn mẹ làm mẹ của con.
Con là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho mẹ.
Mẹ yêu con.
Yêu rất rất nhiều.”
Lúc đọc thư, tôi vẫn không kiềm được nước mắt.
Ninh Ninh chạy tới, kiễng chân, dùng bàn tay nhỏ lau nước mắt cho tôi.
“Mẹ đừng khóc, Ninh Ninh cũng yêu mẹ! Yêu nhiều lắm luôn!”
Đến lượt Chu Nghiễn.
Anh ngồi đối diện tôi, cầm một tờ giấy mỏng trong tay.
Ống kính hướng về phía anh.
Anh không biểu cảm gì đặc biệt, giọng nói trầm ổn, như đang đọc báo cáo:
“Chu Dụ Ninh.”
Gọi cả họ lẫn tên.
“Bố là Chu Nghiễn.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy con, con vừa mới sinh, đỏ hỏn, bé tí, giống như một con khỉ nhỏ.”
【Phụt… ảnh đế mở màn kiểu gì vậy trời】
【Giống con khỉ nữa chứ!】
【Ninh Ninh: Bố ơi, con cũng cần tôn nghiêm mà…】
“Mẹ con lúc ấy rất mệt, nhưng vẫn ôm con cười như một đứa ngốc.”
“Bố từng nghĩ, con khỉ này… hơi xấu, nhưng đã là con mình, thì miễn cưỡng nuôi cũng được.”
【Trời ơi! Miễn cưỡng nuôi là sao hả cha nội!】
【Bố ruột đúng là loài động vật nguy hiểm nhất!】
【Ninh Ninh mai mốt nhớ đòi bố bồi thường tổn thương tinh thần nhé!】
“Về sau, con lớn dần. Biết cười, biết bò, biết gọi ‘bố’, dù phát âm còn méo.”
“Lần đầu con bị bệnh sốt, mẹ con ôm con cả đêm không ngủ. Khi đó bố đang ở nước ngoài nhận giải, nhận được điện thoại mà suýt làm rơi luôn cúp.”
“Từ lúc ấy, bố biết… con khỉ này, chắc không bỏ được nữa rồi.”
【Miệng thì chê, tim thì mềm…】
【Quan tâm quá còn gì, giả vờ nữa đi!】
【Cúp cũng cầm không nổi thì nói gì nữa!】
“Con nói nhiều, hỏi nhiều, năng lượng như máy phát điện mini, khiến bố đau đầu.”
“Con thích bám mẹ, giành chỗ của bố, cái đó không tốt.”
“Con kén ăn, không thích rau, cái này giống mẹ con, cũng không tốt.”
【Cười ngất, bắt đầu kể tội rồi!】
【Cướp chỗ ngủ là tội lớn nha!】
【Tố cáo cả vợ luôn rồi!】
Anh dừng lại. Giọng không đổi, nhưng tốc độ đọc chậm lại một chút.
“Nhưng mà…”
“Chu Dụ Ninh.”
“Con là con trai của bố.”
“Điều đó, vĩnh viễn không thay đổi.”
“Đường phía trước còn dài.”
“Nếu vấp ngã, hãy tự đứng dậy. Nếu sợ hãi… hãy gọi to.”
“Gọi ‘bố’.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt rơi vào Ninh Ninh – lúc này đang ngước mặt nhìn, lắng nghe mà hiểu được một ít.
Ánh mắt ấy không còn là cái nhìn xa cách của người nổi tiếng.
Mà là ánh mắt dịu dàng, nặng trĩu của một người bố.
“Bố ở đây.”
【Hu hu hu tim tôi tan rồi…】
【“Gọi bố” – “Bố ở đây” – Trời ơi sao mà đau tim quá vậy】
【Tình yêu của ảnh đế là ngọn núi im lặng】
【Ninh Ninh ôm bố mau! Mau ôm bố đi con!】
Ninh Ninh hình như hiểu được câu cuối cùng.
Thằng bé lao tới, ôm chầm lấy Chu Nghiễn.
“Bố ơi!”
Chu Nghiễn đặt lá thư xuống, đưa tay to xoa đầu Ninh Ninh thật nhẹ.
“Ừ.”
Tập cuối cùng của 《Cùng Con Khởi Hành》 khi lên sóng đã phá kỷ lục rating năm.
Studio của Chu Nghiễn cũng chính thức thông báo:
Anh sẽ giảm công việc vô thời hạn để dành thời gian cho gia đình.
Cả giới giải trí chấn động.
Phóng viên chặn anh lại hỏi:
“Anh Nghiễn, hiện anh đang ở đỉnh cao sự nghiệp, quyết định như vậy là do áp lực gia đình? Hay đúng như lời đồn – hôn nhân gặp vấn đề?”
Chu Nghiễn đang bế Ninh Ninh – vừa mới ngủ dậy, dụi mắt lơ mơ.
Còn tôi đứng bên cạnh, tay xách túi mẹ bỉm.
Anh dừng bước, nhìn vào ống kính, giọng đều đều nhưng rõ ràng:
“Đỉnh cao?”
Anh nghiêng đầu nhìn Ninh Ninh đang ngáp bên vai, lại nhìn tôi đang cúi xuống chỉnh cổ áo cho con.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười rất nhẹ – nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Đây mới là đỉnh cao của tôi.”
Dưới ánh nắng vàng.
Anh bế con.
Rồi… nắm lấy tay tôi.
Hết