“Điều tra.” – Giọng Chu Nghiễn lạnh như băng –
“Top 1 hot search, tài khoản marketing ‘Lão Quỷ Giới Showbiz’, và tất cả nguồn phát tán có lượt chia sẻ trên 500. Trong vòng 1 tiếng, tôi muốn biết ai là người đứng sau.”
“Hiểu rồi.” – Đối phương đáp gọn.
Cúp máy, Chu Nghiễn lại bấm thêm một cuộc gọi nữa.
Lần này, giọng anh càng lạnh hơn:
“Luật sư Vương, tội phỉ báng trên mạng, xâm phạm danh dự cá nhân, truyền bá nội dung đồi trụy, tổn hại quyền lợi trẻ vị thành niên… Đủ để tống cổ hắn vào tù vài năm không?”
“Nếu chưa đủ, thì tiếp tục tìm. Đến khi nào đủ thì thôi.”
【WTF! Chu Nghiễn nổi giận rồi!】
【Trời ơi đẹp trai chết đi được!】
【Phải thế chứ! Kiện chết đám tung tin thất thiệt đó đi!】
【Bảo vệ vợ con kiểu này thì chất khỏi bàn!】
Anh cất điện thoại, đi đến trước mặt tôi.
Ninh Ninh lập tức buông tôi ra, chạy tới ôm chân anh:
“Bố ơi!”
Chu Nghiễn cúi xuống bế con lên, tay kia vươn về phía tôi.
“Đứng dậy.”
Tôi nhìn bàn tay thon dài, mạnh mẽ vươn ra trước mặt mình.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt tay lên.
Anh nắm lấy tay tôi, kéo mạnh.
Tôi được anh kéo đứng dậy.
Một tay anh bế Ninh Ninh, tay kia nắm tay tôi.
“Đi.”
“Đi đâu?”
“Livestream.”
Phòng livestream tạm thời của chương trình lại được bật lên.
Tiêu đề đơn giản đến thô bạo: 【Làm rõ】
Ngay giây đầu tiên phát sóng, số người đổ vào quá tải đến mức làm sập cả server.
Phải mất vài phút mới khôi phục được.
Trong khung hình.
Chu Nghiễn bế Ninh Ninh, ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn.
Tôi ngồi trên ghế bên cạnh.
Sắc mặt anh vẫn lạnh, ánh mắt sắc bén như dao, nhìn thẳng vào ống kính.
“Về những lời vu khống, bôi nhọ vợ tôi – Kỷ Chiêu – và con trai tôi – Chu Dụ Ninh – xuất hiện trên mạng trong vòng nửa tiếng vừa rồi,”
Anh đi thẳng vào vấn đề, giọng không lớn nhưng mang sức nặng như đè nặng ngàn cân:
“Tôi chỉ nói ba điểm.”
“Thứ nhất, tất cả ảnh chụp màn hình, đoạn chat đều là giả mạo ác ý. Tôi đã thu thập bằng chứng, giao cho luật sư xử lý. Những kẻ bịa đặt và kẻ truyền bá chính – không một ai thoát được. Gặp nhau tại tòa.”
“Thứ hai,” – anh nghiêng người, nhẹ nhàng xoay mặt Ninh Ninh – lúc này đang tò mò nhìn vào ống kính – về phía trước để khán giả thấy rõ.
Một lớn một nhỏ, hai gương mặt sánh vai trong khung hình.
Chu Nghiễn mặt góc cạnh sắc lạnh, Ninh Ninh mặt tròn mềm mại, còn chút phúng phính trẻ con — nhưng ánh mắt, sống mũi, đôi môi hơi mím lại…
Không khác gì phiên bản mini của Chu Nghiễn!
“Chu Dụ Ninh,” – anh đọc rõ từng chữ –
“Là con trai ruột của tôi – Chu Nghiễn. Giấy khai sinh, kết quả giám định ADN sẽ được công bố ngay sau đây. Mọi hình thức kiểm chứng đều được chấp nhận.”
Anh dừng lại, ánh mắt liếc qua phần bình luận, mang theo một tia mỉa mai lạnh buốt.
“Còn những người bảo là ‘không giống’? Tôi đề nghị đi khám mắt.”
【Giống lắm luôn! Quá giống! Mắt mù mới bảo không giống!】
【Chu Nghiễn phiên bản nhí! Không thể chối cãi!】
【Ủng hộ ảnh đế kiện tới cùng! Đứa nào bịa đặt chết cả nhà!】
【Tên thật của Ninh Ninh nghe hay quá! Chu Dụ Ninh!】
“Thứ ba,” – giọng Chu Nghiễn đột nhiên trầm hẳn xuống, mang theo áp lực như giông bão sắp tới –
“Những lời vu khống nhằm vào vợ tôi cực kỳ ác độc. Những bức ảnh ‘tiếp rượu’ kia là tại dạ tiệc thương hiệu ‘Tinh Diệu’ bốn năm trước. Khi đó có rất nhiều phóng viên và nhân viên ở hiện trường, tôi sẽ công khai video đầy đủ sau.”
Ánh mắt anh quay sang tôi.
Không còn là ánh nhìn bình thản thường thấy, mà là một thứ cảm xúc nặng nề mà tôi chưa từng thấy trong mắt anh.
“Kỷ Chiêu,” – anh gọi tên tôi –
“Là người vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng. Từ quá khứ, hiện tại cho đến tương lai, đều là như thế.”
“Cô ấy không cần, và cũng chẳng thèm dùng bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào như các người tưởng tượng để có được tài nguyên.”