Một cảm giác tôi chưa từng trải qua suốt hơn ba mươi năm cuộc đời.
Mọi người luôn nói tôi là kiểu người sinh ra đã lạnh lùng, chính tôi cũng từng nghĩ vậy.
Cho đến khi cô ấy xuất hiện.
Tống Khả Phàm giống như một cọng cỏ nhỏ bướng bỉnh.
Tràn đầy năng lượng sống, đến mức dù tôi có tâm trạng tồi tệ thế nào, chỉ cần thấy nụ cười của cô ấy là thấy lòng nhẹ đi.
Cô ấy buồn, tôi cũng buồn theo mà chẳng hiểu tại sao.
Lúc đầu tôi không nhận ra thứ cảm xúc đặc biệt đó là gì.
Cho đến hôm cô ấy bất ngờ hôn tôi.
Cảm giác rung động ấy… không thể nào giả được.
Cô ấy nói muốn theo đuổi tôi — thật ra khi đó tôi đã vui đến muốn bay lên.
Nhưng tôi cũng đại khái đoán được lý do.
Nên mới phải giữ hình tượng, không thể đồng ý quá dễ dàng.
……
Hôm đó, tôi nói câu “em hôn anh đi, anh sẽ đồng ý” — thật ra là do tôi bị bức ảnh ngày hôm trước làm cho mất kiểm soát.
Tim tôi đập nhanh đến mức chính tôi cũng nghe thấy rõ — không biết cô ấy có nghe được không.
Kết quả, cô ấy lại đẩy tôi ra rồi chạy mất.
Tôi biết ban đầu cô ấy theo đuổi tôi vì lý do không “thuần khiết” gì cho cam…
Nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng.
……
Sau đó, cô ấy đột nhiên không theo đuổi tôi nữa.
Chẳng lẽ là vì tôi từ chối quá nhiều lần?
Nếu bây giờ tôi tăng thêm ba mươi triệu nữa, liệu có thể “kích hoạt” lại động lực cho cô ấy không?
Lần này tôi hứa sẽ gật đầu ngay lập tức.
Nhưng còn chưa kịp đợi đến lúc cô ấy chủ động lại…
Thì tôi đã không nhịn nổi mà gọi cho cô ấy.
Khoảnh khắc cuộc gọi được bắt máy, tôi như sụp đổ.
Đầu dây bên kia… là giọng của một người đàn ông.
Tôi không dám tưởng tượng họ đang làm gì.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất, tôi đã nổi điên.
Lao đến tìm cô ấy, trên đường tôi nghĩ đến đủ mọi kịch bản xấu nhất.
Tệ nhất thì… tôi chấp nhận làm “tiểu tam”.
……
Kết hôn với Tống Khả Phàm rồi, tôi càng hối hận vì bản thân từng do dự, từng để lãng phí quá nhiều thời gian quý giá của chúng tôi.
Dám yêu là bước đầu tiên để hạnh phúc.