Nhưng anh lại siết chặt hơn.

“Tống Khả Phàm, hôm đó em đã nghe thấy đúng không?”

“Anh thừa nhận… anh có tình cảm với em từ lâu rồi.”

“Anh không cố ý giấu em, anh cũng là hôm đó mới biết mẹ anh cố tình nói thế cho em nghe.”

“Em đừng giận anh nữa, được không?”

Giọng anh nhẹ nhàng, hơi thở phả sát vào vành tai tôi, ngứa ngáy đến mức khiến tôi phải dịch người né tránh.

“Cố… Cố Cẩn, anh thả em ra trước đi.”

“Em hết giận rồi à?”

“Em đâu có giận gì đâu, chỉ là… em không biết phải đối mặt với mối quan hệ của tụi mình như thế nào.”

“Vậy… em đang muốn chia tay với anh sao?”

Anh đột ngột buông tôi ra, nét mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Thấy tôi im lặng không đáp, anh nói tiếp:

“Mẹ anh thật ra đã chuyển khoản cho em sáu mươi triệu rồi. Giờ này chắc tiền vào tài khoản rồi đấy.”

Nghe đến đây, tôi lập tức bừng tỉnh, tỉnh như sáo.

Vội vàng móc điện thoại ra kiểm tra.

Quả nhiên có tin nhắn báo nhận tiền.

Một, mười, trăm, nghìn, chục nghìn, trăm nghìn… triệu…

Tôi xúc động đến mức ngây người. Cả đời chưa bao giờ thấy nhiều số 0 đến vậy.

Quá vui mừng, tôi quên béng chuyện nãy giờ còn đang nói dở.

Hưng phấn nhảy cẫng lên, lao vào ôm anh.

“Cưới! Cưới liền tay! Cưới ngay lập tức!”

Tôi bị sự phấn khích làm cho đầu óc mụ mị.

Không nghĩ ngợi gì, lôi ngay anh vào nhà gặp ba mẹ tôi.

Không biết anh đã chuẩn bị sẵn cả đống quà từ khi nào.

Mẹ tôi nhìn con rể càng nhìn càng ưng.

Lúc đầu nghe nói Cố Cẩn lớn hơn tôi khá nhiều tuổi, mẹ là người đầu tiên phản đối.

Cho đến khi nhìn thấy mặt anh…

Thái độ quay ngoắt 180 độ.

Quả nhiên, mê trai đẹp là gen di truyền.

Việc cưới xin với Cố Cẩn diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ.

Hai bên gia đình đều có cảm giác mình “vớ được món hời”.

Tối tân hôn, tôi quá phấn khích đến mức mất ngủ.

Không phải vì chuyện gì lãng mạn — mà là vì tôi mải đếm tiền!

Cố Cẩn nhìn tôi đầy ấm ức, nhưng cũng chẳng làm gì được, đành ngồi cạnh đếm phụ.

Đột nhiên anh ngừng tay, như nhớ ra gì đó.

“Em thích tiền hơn hay thích anh hơn?”

Tôi không chút do dự: “Tất nhiên là tiền!”

Không gian lập tức yên ắng lạ thường.

Tôi mới nhận ra hình như mình trả lời hơi nhanh quá…

“Anh… anh không giận đấy chứ?”

“Không có.” – Anh mím môi, quay mặt đi chỗ khác.

Thấy gương mặt dỗi hờn của anh, tự dưng tôi lại thấy đáng yêu không chịu nổi.

Tôi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh.

“Đừng giận nữa mà~ Anh cũng quan trọng với em lắm đó.”

Vừa dứt câu thì bị anh kéo lại, giữ chặt không cho rút lui.

“Vợ à, nếu không ngủ được thì mình làm chuyện khác nhé?”

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Linh cảm không lành…

“Kh-không cần đâu ha?”

“Không được. Hôm nay là đêm tân hôn đấy.”

Vừa dứt lời, anh đã cúi xuống hôn tới tấp.

Trong lúc bị hôn đến mơ mơ màng màng, tôi nghe loáng thoáng giọng anh thì thầm bên tai:

“Ngày mai phải đăng anh lên story đấy nhé, vợ à.”

Khoảng thời gian này đúng là đã làm tôi thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về Cố Cẩn.

Chỉ vì hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi quên đăng ảnh lên mạng…

Mà anh nhớ đến tận hôm nay!

Thế là sáng hôm sau việc đầu tiên tôi làm khi thức dậy chính là đăng ngay một tấm ảnh lên story.

Nếu không anh lại càm ràm cả ngày mất.

“Em không đăng, là vì thấy anh già đúng không?”

Góc nhìn Cố Cẩn:

Tôi cảm thấy dạo gần đây bản thân có gì đó không ổn.

Càng lúc tôi càng để ý đến từng cử chỉ của Tống Khả Phàm — từ nụ cười, ánh mắt đến cả những trò ngốc nghếch của cô ấy.

Tất cả đều khiến tôi cảm thấy đáng yêu đến kỳ lạ.