8

Bà Lý vui đến mức nói không nên lời.

“Ôi, chị nghe em nói vậy, thật sự… thật sự…”

Nói mãi mới nghẹn ngào rút ra được một câu:

“Em yên tâm, chị nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ba em.”

Nói xong liếc nhìn ông ngoại đầy tình cảm.

Không khí đầy ngọt ngào khiến ai nấy nổi hết da gà.

Năm ấy, đúng vào tháng Chạp, ông ngoại tôi đi đăng ký kết hôn.

Ba mẹ tôi cũng tổ chức hai mâm cơm mời bạn bè họ hàng, chính thức công khai chuyện này.

Buổi tối hôm đó, mẹ tôi không ngừng cảm khái:

“Không ngờ đấy, ba lớn tuổi rồi mà vẫn gặp vận đào hoa!”

Tôi nghĩ thầm:

“Nếu bà ngoại ở dưới biết ông có vận đào hoa, còn cưới vợ trẻ hơn hai mươi tuổi, liệu có nổi dậy mà về không?”

Tôi chui ra khỏi chăn, nhìn ba mẹ, nói:

“Hay là mai mình đi coi thử… mộ bà ngoại có bị nổ không?”

Ba tôi: …

Mẹ tôi: …

Chớp mắt, tôi đã tốt nghiệp cấp hai, đỗ vào trường Nhất Trung thành phố với thành tích đứng đầu toàn khối.

Điều kiện gia đình ngày càng khá hơn, ba tôi mua được một chiếc ô tô con, thi bằng lái, còn mua cả nhà trên thành phố.

Cả nhà chúng tôi chuyển lên thành phố sống.

Hè năm đó, ba tôi rủ mẹ và tôi đi du lịch.

Bây giờ, hai người họ càng lúc càng tình cảm, tình cảm đến mức… thường xuyên quên mất là có tôi đi theo.

Hôm đó, sau khi rời khỏi khu du lịch, vừa lên cao tốc không lâu thì vào trạm dừng chân ăn cơm. Ăn xong hai người rủ nhau đi dạo.

Tôi đợi trong khu dịch vụ suốt ba tiếng đồng hồ, mới thấy cặp vợ chồng “cực phẩm” này quay lại.

“Mẹ, hai người đi đâu vậy?”

Tôi giận run cả người.

“Con gái ơi, con vẫn còn ở đây ăn cơm à? Tụi mẹ tưởng lạc mất con rồi!”

Tôi chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét một tiếng.

“Trời ơi, lúc hai người đi ra, con to tướng như vậy đứng ngay trước mắt, mà còn không nhìn thấy à?”

Tôi tức đến muốn bốc khói.

“Con à, mẹ con ăn xong thấy khó chịu, ba dắt mẹ đi dạo một vòng. Rồi hai đứa lên xe, quên mất con.”

Ba tôi cười ngượng ngùng:

“Xin lỗi nha, ba quên là lần này còn có con đi theo nữa…”

“Thôi thôi, lần sau hai người đừng rủ con theo nữa. Con còn sáng hơn cả đèn sợi đốt.”

Tôi hậm hực đi về phía xe.

Họ đã chạy được hơn 50 cây số mới phát hiện tôi không có trên xe, vội vàng quay xe lại tìm.

Nhìn hai người này, tôi chỉ thấy một nỗi buồn… ngọt ngào.

Haiz…

Về đến nhà, mẹ tôi phát hiện mình có thai.

Một năm sau, sinh ra em gái tôi.

Kiếp trước, em là con của mẹ tôi với người chồng sau, còn ba tôi thì đã qua đời từ sớm.

Còn kiếp này, tôi ôm đứa em gái nhỏ mềm mại đáng yêu trong lòng, nhìn ba mẹ đang tất bật bận rộn bên nhau, không thiếu một ai, thậm chí cả “bà ngoại kế” cũng đang phụ dọn dẹp nhà cửa.

Quả thực là tháng năm êm đềm, bình yên dịu dàng.

Ba năm sau, tôi thi đại học, đạt thủ khoa toàn tỉnh, tổng điểm 720 và đỗ vào Thanh Hoa.

Ba tôi cười rạng rỡ:

“Con gái giỏi quá! Nở mày nở mặt cho ba ghê!”

Nói rồi giơ ngón cái lên khen tôi.

“Ba đi đặt vé máy bay liền, trong nhà ai còn thở là phải đi tiễn con hết!”

Quay sang mẹ, bà đang gọi điện cho ông ngoại ở quê:

“Ba ơi! Cháu gái ba thi được 720 điểm! Ba mau ra xem mộ tổ tiên nhà mình có bị nổ không vậy?”

“Thật à?!”

Ông ngoại hớn hở qua điện thoại:

“Để ba gọi cho người trông mộ hỏi thử liền! Con đợi chút!”

Chưa đầy một lúc sau, điện thoại vang lên:

“Con à, mộ tổ tiên không nổ, nhưng ba đã bảo người đắp thêm đất, gia cố lại cho chắc, tiền cũng trả luôn rồi!”

“Vậy là yên tâm nhất rồi, cảm ơn ba!”

Cúp máy xong, mẹ tôi chạy tới, vừa sờ vừa véo má tôi không ngừng, thương yêu đến mức như muốn chà xát cả lớp da ra.

Bà vừa nựng vừa nói:

“Con gái mẹ thi được hơn 700 điểm, mẹ đi báo với trưởng thôn liền, nhờ dùng loa thông báo khắp làng! Gà trong làng mà không biết, là lỗi của mẹ đó!”

“Đúng đúng đúng, còn phải mở tiệc lớn, mời cả làng. Chó trong làng cũng phải có bàn riêng.”

Ba tôi hào hứng phụ họa.

Mẹ tôi kéo tay ba, ngồi xuống cạnh tôi và em gái, nói:

“Anh à, hay là mình dán cái mã QR lên mộ tổ tiên nhà mình, ai quét cũng thấy được thành tích rực rỡ của con gái, thấy sao?”

“Được, sao không được. Cứ thế mà làm!”

Nói rồi, hai người ôm nhau hớn hở chạy ra tiệm in màu để in mã QR.

Để lại tôi và em gái nhìn nhau, ánh mắt như muốn nói: “Cha mẹ mình… quá bá đạo rồi…”

Tương lai sẽ thế nào, tôi không còn bận tâm nữa.

Giây phút này, ba mẹ và em gái, đều đang ở bên cạnh tôi.

Một gia đình đủ đầy, chính là điều hạnh phúc nhất trên đời.

(hoàn)