- Trang chủ
- CON TẰM LẠI KIẾM TIỀN
- CHƯƠNG 6
CHƯƠNG 6
Truyện: CON TẰM LẠI KIẾM TIỀN
Tác giả: HOÀN CHÂU CÁCH CÁCH
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Nói rồi đẩy ba tôi ngã ra đất, chở tôi đi mất.
Tôi cũng chẳng muốn bênh ba, hồi trước ông cũng lừa mẹ tôi y như vậy. Tôi âm thầm khinh bỉ ông một cái.
Tưởng bao cố gắng gây dựng lại gia đình là xong, ai ngờ giữa đường nhảy ra một kẻ phá bĩnh.
“Mẹ, đừng giận nữa. Loại đàn ông này giữ lại làm gì. Ly hôn đi cho khỏe.”
Mẹ tôi phía trước nói:
“Con đúng là vô tâm, đó là ba con đấy. Cũng sắp bị đàn bà khác cướp mất rồi.”
“Cướp thì cướp thôi! Nhưng lần này mẹ phải nhớ kỹ — con đã tám tuổi rồi, mẹ nhất định phải giành quyền nuôi con, dẫn con theo đấy nhé!”
“Lần này?”
“Còn lần sau à?”
Mẹ tôi không nghe ra ẩn ý trong lời tôi.
“Dù sao con mặc kệ.” Tôi ôm eo mẹ, nói chắc như đinh đóng cột:
“Nếu phải chọn, con chọn mẹ. Mẹ nhất định phải đưa con đi theo!”
“Đúng là con mẹ!” Mẹ tôi bật cười.
Mặt tôi tựa vào lưng mẹ, xe đạp lăn bánh vùn vụt, gió thổi mát cả gò má.
Dường như cảm nhận được nỗi buồn trong tôi, bên tai vang lên tiếng mẹ thì thầm:
“Đừng lo, Nhu Nhu, còn có mẹ ở đây mà.”
Kiếp trước vì thành phần gia đình phức tạp, tôi lại chưa đủ 8 tuổi, nên sau vụ ly hôn, tòa xử tôi về ở với ba.
Không được đi cùng mẹ, là tiếc nuối cả đời tôi.
Kiếp này, nếu vẫn không tránh khỏi gia đình tan vỡ…
Tôi nhất định phải đi cùng mẹ.
Chúng tôi vừa về đến nhà không lâu, thì ba tôi cũng thở hổn hển chạy về, tay còn cầm theo một chiếc áo khoác nhung kẻ màu xám mới tinh.
Mẹ tôi liếc mắt nhìn sang, gằn giọng:
“Ồ hô, áo mới được tặng đến tận nơi rồi hả?”
Cơn giận tăng vọt vùn vụt.
“Cặp cẩu nam tiện nữ không biết xấu hổ kia, cái lũ ngu đến đỉnh điểm, khuất mắt tôi đi cho khuất mắt!”
Nói xong mẹ liền muốn đi thu dọn đồ đạc của ba tôi, đuổi ông ra khỏi nhà.
Ba tôi đứng bên cạnh chẳng chen vào được câu nào, đành gửi ánh mắt cầu cứu sang tôi:
“Con gái, mau, giúp ba nói một câu đi, mẹ con giận đến hồ đồ rồi…”
“Thôi đi ba! Con không nhìn ra đó, ba là loại người như vậy đấy!”
“Không mà, con gái, sao con cũng hiểu lầm ba giống mẹ con vậy! Ba với chị Lý kia… thật sự không có gì mà!”
Ba tôi đỏ bừng cả mặt, cuống quýt giải thích.
“Ồ… gọi ‘chị Lý’ ngọt xớt luôn ha?”
Mẹ tôi đầy khinh bỉ nói,
“Nhìn xem bị người ta mê hoặc đến nỗi quên cả đường về nhà luôn rồi chứ gì!”
Nói rồi mẹ cầm hai ngón tay nhón lấy cái áo mới trên bàn, vừa nhăn mũi vừa chê:
“Nhìn xem, kiểu mới nhất đấy nhé! Size thì vừa in người anh luôn.”
Tôi tiếp lời đổ thêm dầu vào lửa:
“Gì mà hiểu lầm? Hiểu nhầm cái gì? Ba, hôm trước con tới rừng tìm ba, con thấy hết rồi, ba cứ nhận đi cho xong!”
Mẹ tôi “soạt” một tiếng quay phắt lại hỏi:
“Con thấy rồi?”
“Đồ khốn nạn! Ngay trước mặt con mà cũng không biết giữ ý…”
Nói rồi bà ngồi phịch xuống đất khóc rống.
“Trời ơi, oan quá mà! Bọn ba thật sự không có làm gì khuất tất cả! Ba thề đó, nếu nói dối thì trời đánh thánh đâm luôn!”
Vừa dứt lời thì… trời đang nắng chang chang, bầu trời không một gợn mây, “rầm” một tiếng sét nổ vang trời.
Ba tôi: …
Mẹ tôi: …
“Ba ơi, đừng nói nữa, nói thêm cẩn thận bị sét đánh thật đấy…”
Tôi rụt rè khuyên.
Ly hôn thì ly đi! Dù sao chỉ cần ba tôi còn sống là được, đừng có bị sét đánh chết thật là được.
Tôi vỗ ngực, thở ra một hơi, rồi đỡ lấy mẹ tôi đang khóc đến sắp ngất trên sàn.
Mẹ phủi bụi trên người, quay lưng bước vào phòng, vừa đi vừa nói:
“Dù sao tôi cũng không sống với anh nữa…”
Ba tôi mắt đỏ hoe, tôi cũng không biết là vì hối hận hay tức tối.
Lúc ấy, ông ngoại tôi bước vào, tay xách theo một con gà sống.
“Nhu Nhu, xem ông mang gì tới cho tụi con nè?”
Vừa nói vừa dúi con gà vào tay tôi.
“Ủa, sao cái mặt con buồn thiu vậy?”
“Tiểu Trần, hôm nay không đi đâu à? Mau lại đây làm gà đi, tối nấu nồi canh.”
“Tiểu Trần?”
Thấy ba tôi ngồi thừ ở góc sân, mặt như đưa đám, tay cầm điếu thuốc, ông ngoại lại hỏi:
“Mẹ con đâu?”
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu cho ông, chỉ vào phòng.
“Con gái? Vân Nhi? Có chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi nức nở chạy ra, ôm chầm lấy ông ngoại khóc nức nở, nói không sống với ba tôi nữa.