Chương 15
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95: Hoàn chính văn
- Chương 96: NGOẠI TRUYỆN 1 - CỐ CẢNH DỤC x QUÝ TÍCH
- Chương 97: NGOẠI TRUYỆN 2 - BÌNH AN HỈ LẠC (Hoàn toàn văn)
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Edit & beta: Yan
Khác với đêm đầu tiên.
Lần này cả hai đều vô cùng tỉnh táo, Lâm Vũ Sinh có chút ngại ngùng, nhưng hành động lại vụng về mà mạnh dạn.
Cậu nhìn thẳng vào Trọng Dương Hạ, trong khoảnh khắc cuối cùng, cơn đau khiến hơi thở của Lâm Vũ Sinh có chút run rẩy.
Cậu nhìn vào đáy mắt Trọng Dương Hạ, phát hiện đối phương có vẻ không tập trung.
Không phải là tức giận hay say mê, Lâm Vũ Sinh cảm thấy trong khoảnh khắc đó, Trọng Dương Hạ có vẻ ngạc nhiên hoặc mơ hồ.
Nhưng rất nhanh chóng, Trọng Dương Hạ đã lấy lại vẻ lạnh lùng, cả người của hắn chỉ có cái miệng hoạt động, nhưng cũng đủ để hắn ức h**p người khác.
“Nhanh lên, cậu chưa ăn cơm à?”
“Không biết lắc à? Tôi thấy cậu chèo thuyền tốt lắm mà, sao eo cậu lắc như một khúc gỗ bị mục thế?”
“Với trình độ của cậu còn muốn học cách ép buộc người khác à?”
“Làm được thì được không được thì cút, nghỉ ngơi cái gì?”
………..
Lâm Vũ Sinh nghiến chặt hàm răng, từng câu từng chữ của Trọng Dương Hạ đều mang ác ý, như những cái roi vô tình quất vào người cậu, khiến cậu không dám ngừng lại dù chỉ một giây. Cũng không muốn ngừng lại.
Ngày hôm sau, Lâm Vũ Sinh cảm thấy cái lưng của mình như sắp gãy, nhưng vẫn phải bò dậy nấu ăn, giúp Trọng Dương Hạ đánh răng rửa mặt.
Không sao cả, mặc dù rất mệt, nhưng Lâm Vũ Sinh vẫn vui vẻ làm.
Nếu không phải giữa trưa đi vệ sinh phát hiện Trọng Dương Hạ không có ở nhà.
Lâm Vũ Sinh không tìm thấy người, hiểu rằng đêm qua chỉ là Trọng Dương Hạ muốn kéo dài thời gian, tim cậu đập loạn nhịp, lập tức quay người chạy ra ngoài.
May mắn là không chạy được xa thì thấy bóng lưng của Trọng Dương Hạ.
Trọng Dương Hạ chống gậy quay mặt về phía vài người dân trong làng, đang mượn điện thoại từ họ.
Nhưng người dân không chỉ không đồng ý, còn vung cái cuốc trong tay để đe dọa hắn tránh xa, họ nói bằng tiếng địa phương, Trọng Dương Hạ không hiểu một câu nào thấp giọng chửi bậy.
Lâm Vũ Sinh hoảng hốt chạy tới nói gì đó với những người dân, họ cảnh giác nhìn Trọng Dương Hạ, rồi quay lưng rời đi.
Lâm Vũ Sinh lúc này nắm lấy tay Trọng Dương Hạ, khuyên nhủ một cách chân thành: “Cậu đừng tìm người lung tung, có những người lớn tuổi tư tưởng rất cực đoan, họ có thể làm hại người ngoài như cậu đấy.”
Trọng Dương Hạ lạnh lùng nhìn cậu, sự khinh thường trong ánh mắt rõ ràng: “Cậu nghĩ cậu tốt đẹp lắm à?”
Câu này khiến Lâm Vũ Sinh nghẹn lời, nhưng ngay giây tiếp theo cậu vẫn nở nụ cười: “Về nhà thôi, tôi đã làm món hoa sen chiên mà cậu thích.”
Đi. Trọng Dương Hạ không còn kiên trì, gỡ tay Lâm Vũ Sinh ra và quay về. Khi vào cửa, Trọng Dương Hạ đi phía trước, Lâm Vũ Sinh theo sát phía sau.
Đột nhiên, Trọng Dương Hạ quay người lại, cầm chặt gậy chống bằng tay trái và đập mạnh vào người Lâm Vũ Sinh.
Lâm Vũ Sinh không phòng bị, khi nhận ra thì chỉ kịp nghiêng đầu, gậy chống đập mạnh vào vai cậu, phát ra tiếng “bịch”.
Vai đau nhức, ngay lập tức cơn đau nhói lên trên đầu, Lâm Vũ Sinh “rít” một tiếng, thấy Trọng Dương Hạ lại chuẩn bị đánh mình, vội vàng giữ chặt tay Trọng Dương Hạ: “Cậu bớt giận, bớt giận.”
Trọng Dương Hạ nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Sinh, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng may là không tiếp tục ra tay.
Lâm Vũ Sinh kéo người đến bàn ăn.
“Ăn chút cơm đi.” Lâm Vũ Sinh chịu đựng cơn đau dữ dội ở vai, gắp thức ăn vào bát cho Trọng Dương Hạ.
Hai người ngồi đối diện nhau, Trọng Dương Hạ giữ một vẻ mặt lạnh lùng, chỉ lặng lẽ hút thuốc.
Nhìn Trọng Dương Hạ liên tiếp hút hai điếu thuốc, Lâm Vũ Sinh trong lòng không hiểu sao lại nhớ đến những cốt truyện trong mấy bộ tiểu thuyết, kiểu như “tôi có được thân thể của em nhưng không có được trái tim em.”
“Haizzzz…” Lâm Vũ Sinh thở dài một hơi, nhượng bộ nói: “Tối qua chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao?”
“Chân của cậu thì cũng phải điều trị, rồi sẽ hồi phục thôi. Tháng này cậu và tôi ở bên nhau, nếu cuối cùng vẫn không có tình cảm, tôi nhất định sẽ để cậu đi, cậu cứ coi như là bạn tình cũng được, thỏa mãn mong muốn của tôi được không?”
Lâm Vũ Sinh cầm bát lên đặt vào tay Trọng Dương Hạ: “Ăn cơm đi”. Lo lắng rằng Trọng Dương Hạ sẽ buông tay làm bát rơi, hoặc là trực tiếp ném bát vào mặt mình, Lâm Vũ Sinh lại hứa: “Cậu không cần lo lắng, thậm chí không cần nhờ người gửi sổ hộ khẩu, tôi sẽ đi xuống cái ao đó tìm chứng minh thư cho cậu, đến lúc đó cậu có thể đi.”
Để chứng minh tấm lòng chân thành của mình, ăn xong, Lâm Vũ Sinh đã đưa Trọng Dương Hạ đến cái ao đó, Trọng Dương Hạ ngồi trên xe lăn, dừng lại ở một chỗ đất bằng phẳng bên bờ.
Còn Lâm Vũ Sinh cầm một chiếc đèn lặn cũ kỹ, cởi áo nhảy xuống nước.
“Bùm” một tiếng, Lâm Vũ Sinh như một con cá biến mất dưới mặt nước.
Mặt nước dưới ánh nắng lấp lánh, bèo trôi nhẹ nhàng dao động, chỗ nước nông có thể nhìn rõ những cây cỏ nước xanh mướt đầy sức sống.
Lâm Vũ Sinh lặn xuống một lúc, rồi từ từ nổi lên để thở, cơ thể trong làn sóng nước trở nên không rõ ràng lắm, cậu ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, tay bơi bơi, hướng về phía Trọng Dương Hạ nở một nụ cười rạng rỡ, “Dưới đó có nhiều cá lắm, một lát nữa bắt một con nấu cho cậu ăn.”
Lông mày và mắt bị ướt, từng giọt nước trong suốt từ má Lâm Vũ Sinh chảy xuống, lông mi cũng xoắn lại thành cụm, nhưng lúc này ánh mắt của cậu cực kỳ sáng, dường như sáng hơn cả ánh mặt trời.
Trọng Dương Hạ nheo mắt lại, lúc này Lâm Vũ Sinh dường như hòa quyện vào cái ao này, như một loại cá sống dưới nước, hơi phát sáng.
Hít thở hai hơi, Lâm Vũ Sinh lại biến mất dưới mặt nước.
Cứ như vậy tìm kiếm lên xuống khoảng hai tiếng đồng hồ, Trọng Dương Hạ đội chiếc lá sen mà Lâm Vũ Sinh hái cho hắn để che nắng, đã có chút buồn ngủ.
“Trọng Dương Hạ!” Lâm Vũ Sinh đột nhiên hô to, đặc biệt vui mừng vươn tay ra khỏi mặt nước vẫy mạnh: “Cậu nhìn này, là chứng minh thư của cậu đấy!”
Cái ao này rất lớ, có lẽ vì có quá nhiều chuyện thất vọng trong thời gian qua mà Trọng Dương Hạ không có nhiều hy vọng về việc tìm được, khi nhìn thấy chứng minh thư của mình, hắn lại tự giễu mà cười một cái.
Lâm Vũ Sinh cầm chứng minh thư nhanh chóng bơi vào bờ, một tay chống vào mép bờ, vì vậy lòng bàn tay dính một ít đất, tay còn lại giơ cao chứng minh thư của Trọng Dương Hạ: “Tôi đã tìm thấy chứng minh thư của cậu rồi, cậu tin tôi đi.”
“Ở bên tôi trong khoảng thời gian này, nhé.”
Trọng Dương Hạ hạ mí mắt, nhìn vào đôi mắt sáng của ” con chó rơi nước” trước mặt, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ chuyển ánh mắt đi: “Trở về thôi.”
Về sau, Trọng Dương Hạ không còn đột ngột đánh Lâm Vũ Sinh nữa, hoặc cố gắng trốn ở một mình. Chỉ là vẫn rất nóng tính, rất khó chiều, Lâm Vũ Sinh bị mắng mà vẫn vui vẻ suốt ngày.
Mặc dù ban ngày, Trọng Dương Hạ rất khó chịu, lúc nào cũng nhăn nhó, nhưng buổi tối, tính khí xấu của anh lại khiến Lâm Vũ Sinh cảm thấy khá thoải mái.
Họ rất ăn ý trên giường.
Trọng Dương Hạ không phải là kiểu người dịu dàng, nhưng một chân không cử động được, nên toàn bộ quá trình đều do Lâm Vũ Sinh dẫn dắt.
Lâm Vũ Sinh như một học sinh chăm chỉ, mọi động tác đều rất nghiêm túc và nỗ lực.
“Mông cậu là thép à?” Trọng Dương Hạ siết chặt cổ Lâm Vũ Sinh.
“Muốn tôi gãy luôn hay sao?”
Lâm Vũ Sinh thở không thông, mặt đỏ bừng, nhưng lại hài lòng mỉm cười, âu yếm vỗ vào tay làm Trọng Dương Hạ từ từ bình tĩnh lại.
Nhưng Trọng Dương Hạ lại không vui, không kiên nhẫn “tsk” một tiếng, duỗi tay ra.
Vì vậy, Lâm Vũ Sinh trở thành vô lăng, tốc độ và hướng đi đều do Trọng Dương Hạ một mình kiểm soát.
Làm đến khuya, Lâm Vũ Sinh không chịu rời đi, nằm sát bên Trọng Dương Hạ mà ngủ.
Giường không lớn, hai người nằm có chút chật chội, Trọng Dương Hạ mới đầu ngủ không ngon, đã vài lần muốn đẩy Lâm Vũ Sinh xuống giường, nhưng cuối cùng không làm, dù sao đẩy xuống, Lâm Vũ Sinh vẫn sẽ cười hì hì mà chui lên lại.
Giữa đêm khuya, bên ngoài phát ra tiếng lộp bộp, trong tâm trí mơ hồ của Lâm Vũ Sinh thoáng hiện lên ý nghĩ đã lâu Hà Hoa Đường không có mưa, rồi lại dựa vào vai Trọng Dương Hạ và chìm vào giấc ngủ.
Mưa không ngừng, sáng hôm sau trời vẫn mưa ào ào, màn mưa như bao phủ căn nhà gỗ này, Lâm Vũ Sinh mơ màng mở mắt, phát hiện Trọng Dương Hạ đã tỉnh, đang nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ.
Lâm Vũ Sinh suy nghĩ, nếu lúc đó chỉ cần bị kẹt trong mưa với Trọng Dương Hạ cả đời chắc cũng không sao.