Cũng may, ngày xưa khi quyết định ly hôn, tôi đã để dành lại một vài bằng chứng.
Tôi từng ghi âm đoạn Linh Tuyết bắt tôi ký giấy đoạn tuyệt quan hệ.
Còn đoạn video cô ta giả vờ lắp camera để “giám sát tôi trông cháu” — tôi đã âm thầm lưu lại.
Khi tôi hạ quyết tâm ly hôn, tôi lặng lẽ giữ hết những đoạn này, đề phòng Linh Tuyết một ngày trở mặt vu khống.
Không ngờ hôm nay, tất cả lại trở thành bằng chứng quan trọng nhất để bảo vệ chính mình.
Video đính chính vừa đăng lên, cục diện trên mạng lập tức xoay chuyển.
Đám cư dân mạng từng mắng chửi tôi như trút nước, giờ lại quay sang công kích, chỉ trích Linh Tuyết.
Hình tượng “bà mẹ vĩ đại” của cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Ban đầu định lợi dụng mạng xã hội để hút fan, bán hàng, kết quả là tài khoản bị dân mạng đồng loạt report rồi bị khóa.
Tôi chỉ nhẹ nhàng đăng một dòng cuối cùng lên mạng:
“Trên con đường tự do, tôi sẽ không bao giờ ngoái đầu.”
Từ đó, tôi không còn quan tâm đến thế giới ảo nữa.
Tiểu Tiểu luôn ở bên tôi, cùng tôi đi du lịch, cùng nhau ngắm núi ngắm biển, đi khắp nơi hưởng thụ cuộc sống.
Thoắt cái, đã 5 năm trôi qua.
Tiểu Tiểu giờ đã lớn, không còn là cô bé gầy gò, rụt rè ngày nào.
Chúng tôi trở về căn nhà nhỏ có sân vườn, cùng nhau uống trà chiều.
Ánh hoàng hôn rọi xuống, làm gương mặt Tiểu Tiểu bừng sáng rạng rỡ — trong sáng, dịu dàng, xinh đẹp như đóa hoa vừa hé nở.
Tôi nhìn con bé, không nhịn được bật cười:
“Con gái lớn rồi, cũng nên tìm một anh chàng tốt mà yêu đi chứ?”
Tiểu Tiểu nhìn tôi, khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng mà kiên định:
“Hiện tại con sống rất tốt, nếu thật sự có một người xứng đáng bước vào cuộc đời con… thì khi ấy, nghĩ đến chuyện yêu cũng chưa muộn mà.”
Tôi chỉ cười, không nói gì thêm.
Tôi chưa từng nói với con bé rằng — số tiền tiết kiệm của tôi, giờ đã vượt qua mốc mười triệu.
Và tôi cũng chưa từng nghĩ, cuộc đời về sau của mình…
lại có thể an nhiên và đẹp đến thế.
Vì Tiểu Tiểu giỏi giang hơn tôi, mấy năm nay con bé làm travel blogger, xây dựng thương hiệu cá nhân trên mạng xã hội, vừa du lịch vừa kiếm tiền.
Mỗi lần kiếm được một khoản kha khá, nó lại vui vẻ mang một xấp tiền mặt về dúi vào tay tôi, cười hì hì:
“Bà nội, tiền tiêu vặt của bà đây, nhớ đừng tiết kiệm quá nha!”
“Bà nội, chúng ta nương tựa vào nhau sống, bà nhất định phải tiêu tiền của con! Nếu không con giận đấy!”
Điều nó không biết là — tôi đã lặng lẽ lập di chúc.
Toàn bộ tài sản đứng tên tôi… đều để lại cho nó.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, tôi ngắm gương mặt trẻ trung, rạng rỡ của nó, trong lòng dâng lên một thứ hạnh phúc không nói thành lời —
ấm áp đến tận cùng, đủ để lấp đầy tất cả những khổ đau tôi từng trải qua.
Về sau, Linh Tuyết và Hách Bình biết tôi sống dư dả, có tiền có của, lại bắt đầu tìm mọi cách liên lạc.
Liên tục nhờ người quen, tìm đường tiếp cận, cầu xin nối lại liên hệ.
Nhưng trái tim tôi đã hóa đá từ lâu.
Tôi không cho họ một tia hy vọng nào, cũng không muốn quay đầu lại với bất kỳ ai trong quá khứ đó nữa.
Hách Quý sau khi ra tù, chưa được bao lâu thì phát hiện mắc bệnh nan y, không còn sống được bao lâu.
Ông ta quay video đăng lên mạng —
Trong clip, ông ta gầy trơ xương, giọng khàn đục, chỉ còn hơi thở thoi thóp.
Ông ta vừa khóc vừa khàn giọng van xin:
“Bà nó à… tôi sai rồi… đừng giận tôi nữa… về… về tiễn tôi đoạn cuối được không…”
Dù ông ta giờ đã bị bệnh tật hành hạ, dù tỏ ra hối hận biết bao…
Nhưng trong lòng tôi vẫn như mặt hồ phẳng lặng —
không chút rung động.
Tôi không đến gặp ông ta.
Một tháng sau, ông ta qua đời.
Hách Bình nhờ người thân bên nhà mẹ đẻ tôi tìm đến, cầu xin tôi về tiễn Hách Quý đoạn cuối.
Tôi vẫn không đi.
Sau chuyện đó, suốt mấy năm, Hách Bình không còn liên lạc với tôi nữa.
Nhiều năm sau, tôi đã là một bà lão ngồi xe lăn, chân tay không còn linh hoạt.
Tiểu Tiểu đẩy tôi đi dạo trong công viên.
Trên đường về, chúng tôi vô tình nhìn thấy Linh Tuyết đang quét rác ngoài đường.
Giờ đây, cô ta không còn vẻ cao ngạo, sắc sảo năm nào nữa.
Chỉ là một người đàn bà lam lũ, tàn tạ vì cuộc sống, quần áo xộc xệch, ánh mắt mỏi mệt.
Nghe nói, cô ta vì không muốn tiếp tục sống khổ với Hách Bình nên đã ly hôn từ sớm, tái hôn với người khác.
Nhưng sau đó, lại phát hiện không thể sinh con được, bị nhà chồng chê trách rồi đuổi đi.
Từ đó, chỉ còn cách dựa vào sức mình làm việc nặng nhọc để nuôi sống bản thân.
Người thân tôi cũng từng kể về Hách Bình.
Sau khi ly hôn, không tìm được ai chịu cưới, công việc cũng bấp bênh.
Gắng gượng sống qua ngày bằng mấy nghề lao động phổ thông, nuôi hai đứa con, cuộc sống khổ hơn ăn mật đắng hoàng liên.
Linh Tuyết bỗng quay đầu, ánh mắt chạm thẳng vào tôi.
Chỉ một cái nhìn, cô ta nhận ra tôi ngay.
Ánh mắt phức tạp, mang theo sự ghen ghét, không cam lòng, và cả oán hận sâu cay.
Còn tôi, trong lòng lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Một nửa đời sau không bị gánh nặng “phải phụng dưỡng”, không bị giam hãm trong hy sinh, trách nhiệm và những người không xứng đáng – mới thực sự là tự do.
Tự do, thanh thản và đáng sống.
End