Tôi có một mục tiêu mới: mở cửa hàng nhỏ trên Meituan, chuyên bán các món ăn dinh dưỡng và cơm dành cho bà bầu.
Tôi nấu ăn cũng không tệ. Dù chẳng hy vọng kiếm được nhiều tiền, chỉ cần có việc làm, giết thời gian, lại thêm chút thu nhập nhỏ là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.
Không ngờ việc kinh doanh của tôi lại khấm khá đến vậy, nên tôi thuê thêm hai người phụ giúp.
Tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình — nhưng rồi lại bất ngờ nhận được một tin nhắn từ con trai.
Mẹ, nếu hết giận rồi thì về đi. Con sẽ không để mẹ phải xin lỗi Tiểu Tuyết nữa đâu.
Tôi lặng lẽ xóa tin nhắn ấy, không trả lời.
Hôm sau, Hách Bình gọi điện cho tôi.
Tôi cũng không bắt máy.
Ngay sau đó, tôi chặn luôn số của nó.
Để tránh bị làm phiền, tôi đã thay toàn bộ thông tin liên lạc.
Thế nhưng… cuối cùng tôi vẫn gặp lại con trai mình.
Nó đi tìm việc, vô tình lại tìm đúng đến chỗ quán ăn nhỏ của tôi.
Lúc thấy tôi, Hách Bình sững sờ không nói nên lời.
Tôi cũng bất ngờ—chưa đến một năm mà trông nó tiều tụy hẳn đi, hai bên tóc mai đã lấm tấm bạc trắng.
Nó hỏi tôi:
“Mẹ, mẹ tái hôn rồi à?”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt nó cứ dán chặt vào chiếc vòng tay bằng vàng trên cổ tay tôi, rồi liếc sang bộ váy tôi mặc, chuỗi ngọc trai trên cổ.
Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nó, thản nhiên hỏi:
“Anh là ai?”
Tôi lạnh lùng nhìn nó, ánh mắt không chút dao động.
Hách Bình hơi run lên, cố kìm nén cảm xúc:
“Mọi chuyện cũng qua lâu rồi, mẹ sao cứ mãi không buông bỏ?”
“Dù thế nào đi nữa, con vẫn là con trai của mẹ, điều đó mãi mãi không thay đổi.”
Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt thản nhiên, dứt khoát nói:
“Tôi không có con trai. Anh nhận nhầm người rồi. Nếu không còn chuyện gì khác, mời anh rời đi.”
Hách Bình không thể tin nổi tôi lại tuyệt tình đến mức ấy, vội vàng giải thích:
“Chỗ làm cắt giảm nhân sự, con vừa mất việc, còn ba… già rồi, không ai muốn thuê ông ấy làm bảo vệ nữa.”
“Đại Bảo, Nhị Bảo không có ai trông. Tiểu Tuyết không đi làm được, sức khỏe cũng kém. Mẹ vợ cô ấy giờ cũng không trông cháu giúp nữa.”
“Chúng con thuê bà ấy trông mỗi tháng trả 4000 tệ mà bà ấy còn chê ít. Giờ nhà cửa thật sự rối như mớ bòng bong rồi, mẹ… mẹ nỡ lòng nào đứng nhìn sao?”
Tôi bình thản, giọng điệu như băng giá:
“Các người sống hay chết, không liên quan đến tôi.”
Tôi gọi người đuổi Hách Bình ra khỏi cửa tiệm.
Ngày hôm sau, Hách Quý cũng mò đến.
Khi ông ta nhìn thấy tôi, sững người, gần một phút không nói nên lời.
Bởi vì lúc này, tôi và ông ta đã như trời với đất.
Ông ta còn không dám tin, quay sang Hách Bình xác nhận:
“Đây thật sự là mẹ mày sao?”
Hách Bình tiến lên, cất giọng gọi tôi:
“Mẹ… chuyện trước kia mẹ đừng chấp nữa được không? Con xin mẹ đấy…”
Tôi không muốn dây dưa với bọn họ thêm một giây nào nữa, lạnh lùng buông lời cảnh cáo:
“Nếu các người còn tiếp tục đến đây gây sự, tôi sẽ gọi 110.”
Nghe thấy giọng tôi, Hách Quý mới thật sự xác nhận người phụ nữ trước mặt chính là vợ cũ của ông ta.
Sau vài giây sững sờ, ông ta bất ngờ nổi giận, chỉ tay vào mặt tôi, giọng đầy phẫn nộ:
“Bà ly hôn với tôi… có phải là vì bên ngoài có đàn ông rồi đúng không?!”
“Bà có phải đã lén lút qua lại với thằng nào sau lưng tôi từ lâu rồi không hả?!”
Hách Bình vội bước lên, giữ chặt lấy ông ta, ngăn ông ta lao về phía tôi:
“Ba, ba bình tĩnh lại đi! Bình tĩnh đã!”
Nhưng Hách Quý đã mất kiểm soát, nhất quyết cho rằng tôi có nhân tình bên ngoài nên mới đòi ly hôn:
“Tôi nói rồi mà! Bà đòi ly hôn cho bằng được… hóa ra là loại đàn bà hư hỏng, rách nát, đồ đê tiện!”
Càng nói, ông ta càng gào to hơn, lời lẽ càng lúc càng cay độc.
Lúc này, Tiểu Tiểu – nhân viên trong tiệm của tôi – không chịu nổi nữa, bước ra che chắn trước mặt tôi, tức giận phản bác:
“Chú ơi, chú đừng quá đáng! Sếp bọn cháu là người đàng hoàng, sống tử tế!”
“Ly hôn thì cũng nên văn minh, chia tay trong yên bình. Cả đời cô ấy đã sống vì gia đình chú, vậy mà chú có thể nhục mạ cô ấy như thế sao?!”
Hách Quý không những không dừng lại, mà còn càng thêm điên loạn, tiếp tục chửi rủa, chỉ tay vào tôi mắng xối xả.
Tôi nhìn ông ta, ánh mắt lạnh băng, dằn từng chữ:
“Cút ngay khỏi đây. Không thì tôi gọi cảnh sát ngay lập tức.”
Câu nói ấy khiến Hách Quý càng điên tiết hơn.
Ông ta hất tay Hách Bình ra, lao đến giật lấy chiếc ghế trong cửa tiệm, giơ cao lên định đập thẳng vào đầu tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng…
Thì Tiểu Tiểu đã lập tức xông ra chắn trước mặt tôi.
“Bốp!”
Chiếc ghế trong tay Hách Quý giáng mạnh xuống đầu Tiểu Tiểu.
Máu từ trán cô bé lập tức trào ra, nhuộm đỏ cả khuôn mặt, rồi toàn thân đổ gục xuống nền nhà, bất tỉnh.
Tôi lập tức gọi 120 và 110.
Hách Quý hoảng loạn bỏ chạy.
Nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát bắt lại.
Do thương tích của Tiểu Tiểu khá nặng, Hách Quý bị tạm giam chờ điều tra.
Sau khi được cấp cứu, may mắn Tiểu Tiểu giữ được mạng sống, nhưng kết quả giám định thương tật cho thấy cô bị thương cấp độ hai.