- Trang chủ
- Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 1
- Chương 39
Chương 39
Truyện: Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 1
Tác giả: Phàm Phạm-er
- Chương 1: Quyển 1: Trời đã tối
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Quyển 2: Gặm nhấm
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28: Quyển 3: Cha thay thế
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37: Quyển 4: Linh hồn người
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Quyển 5: Suối nước nóng [Không phải vụ án]
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: Quyển 6: Cùng em
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Quyển 7: Quạ đen
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125: Quyển 8: Tội yêu
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Quyển 9: Kết thúc
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: Hoàn chính văn
- Chương 139: Ngoại truyện
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 39
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Cố Nguyên lặp đi lặp lại trong đầu những lời mà mình vừa nghe: “Vậy… tại sao lại tức giận?”
Mặc Lâm vẫn giữ nguyên tư thế cũ, uể oải gối đầu lên cánh tay, chớp mắt hai cái: “Tôi sợ con thỏ trắng mà tôi thích bị người khác để mắt đến…”
Hôm nay trông anh có vẻ hơi khác thường, Cố Nguyên không nhận ra là đối phương đang giận, ngược lại lại cảm thấy anh đang diễn kích mua vui.
Cố Nguyên cau mày một cái: “Vậy đây được tính là mất kiểm soát cảm xúc à?”
Cậu còn nhớ lúc mới quen Mặc Lâm, đối phương lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã, từng thẳng thắn nói rằng bản thân có thể kiểm soát cảm xúc rất tốt, gần như chưa bao giờ rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
“Đến mức độ này, tất nhiên là tính!”
“Anh biết, tôi không giỏi phân tích tình cảm của con người. Anh tìm nhầm người rồi.” Cố Nguyên mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy ra một tấm danh thiếp: “Lần sau nếu có vấn đề kiểu này, anh có thể trực tiếp hỏi người này.”
Cố Nguyên đưa cho Mặc Lâm tấm danh thiếp mà bác sĩ Chu từng gửi. Mặc Lâm nhìn qua: “Trung tâm tư vấn tâm lý bác sĩ Chu?”
“Tôi không nghĩ mình có nhu cầu ở khoản này… Cậu quên… tôi cũng học tâm lý học mà…”
“Vậy càng hay, hai người có thể trao đổi sâu hơn về những khía cạnh bên trong.”
Mặc Lâm nhìn gương mặt ngây ngô không hề hay biết của đối phương, bỗng cảm thấy có chút muốn giải quyết xúc động tại chỗ. Anh xoa xoa thái dương của mình, cố gắng để mình bình tĩnh lại, rồi như chợt nghĩ ra điều gì thú vị, khóe môi khẽ cong lên, bật cười thành tiếng.
Tại sao EQ của mình lại bị vô hiệu trước Cố Nguyên thế này?
Chẳng phải khi nãy anh còn đang băn khoăn, tại sao Cố Nguyên lại hào phóng quyên tiền cho Lý Mông, lại còn ân cần xử lý vết thương cho anh ta… Có phải cậu ấy có cảm tình với Lý Mông không?
Lúc Cố Nguyên giải phẫu thi thể, tổ giám định thiếu người nên bảo Lý Mông vào chụp ảnh giúp. Mặc Lâm không yên tâm chút nào, thậm chí còn hủy một cuộc họp trực tuyến, ngồi lỳ trong phòng giải phẫu suốt ba tiếng chỉ để quan sát hai người kia.
“Hay là tôi nghĩ nhiều rồi, có khi cậu còn chưa từng biết rung động là gì…”
Cố Nguyên cảm thấy đối phương lại đang đá đểu chuyện EQ thấp của mình, lập tức cau mày, gương mặt trầm xuống, bước đến trước cửa chống trộm, kéo cửa ra mạnh mẽ. Cơn gió lạnh ùa vào phòng.
“Ra ngoài.”
Hai chữ lạnh như băng được thốt ra từ miệng Cố Nguyên.
Mặc Lâm nhận ra mình lại vừa đụng phải giới hạn của đối phương, gãi đầu, sờ túi áo…
Toang!
Hôm nay đi ra ngoài mà không mang kẹo!
Dưới ánh mắt lạnh băng của Cố Nguyên, anh chậm rãi bước đến cửa: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi…”
“Có rắm cứ thả!”
“Khi cậu tức giận, có phải chỉ cần ăn gì đó là tâm trạng sẽ tốt lên không?”
Khi con người tức giận, họ cần xả ra ngoài, nếu cứ kìm nén mãi sẽ dễ nghĩ quẩn. Với những người từng có tổn thương tâm lý như Cố Nguyên, có khi còn nhạy cảm hơn cả tưởng tượng, chỉ một cảm xúc tiêu cực nhỏ cũng có thể dẫn đến phản ứng dây chuyền nghiêm trọng.
“Mặc dù hôm nay tôi không mang kẹo, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cho cậu cắn thử một chút… Mùi vị của tôi chắc không thua gì kẹo đâu!”
Mặc Lâm giơ tay lên, cơ bắp đường nét đẹp đẽ lướt qua trước mắt Cố Nguyên, mùi sữa tắm nhè nhẹ thoảng qua…
Cố Nguyên nghiêng đầu sang bên: “Xin tự trọng.”
Mặc Lâm cúi đầu cười một lúc, nhận ra vành tai đối phương lại đỏ lên từ lúc nào. Cánh tay đang giơ ra khẽ đổi hướng, chống lên tường, đường đường chính chính nhốt Cố Nguyên giữa khoảng cách hẹp. “Giữa chúng ta, dường như không cần phải xa lạ đến vậy…”
Hơi thở của anh phả lên trán Cố Nguyên, mang theo một cảm giác mê hoặc.
Cố Nguyên cảm thấy đã đến lúc cần phải nói chuyện nghiêm túc với anh rồi, cứ mập mờ như thế này mãi không phải là chuyện tốt!
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Mặc Lâm, cố gắng tỏ ra mình đầy khí thế, nhưng ngay khoảnh khắc chạm mắt đối phương lại bị xì hơi ngay lập tức…
Mặc Lâm mỉm cười, trong mắt như có ánh sao lấp lánh. Đồng tử anh rất nhạt, dịu dàng như mặt nước gợn sóng, lại giống như làn gió đem nhẹ nhàng mát mẻ.
Làn gió mát ấy bất ngờ lướt qua trái tim Cố Nguyên, khiến cậu không kịp chuẩn bị.
Cố Nguyên rất khó diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ cảm thấy khoảnh khắc ấy linh hồn như rời khỏi thể xác, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.
Mặc Lâm mỉm cười nhìn cậu: “Muốn thử một chút không?”
Ánh mắt chưa kịp lấy lại tiêu điểm thì một nụ hôn nhẹ như lông vũ đã rơi lên môi cậu, cái chạm rất khẽ, nhưng lại như một cơn bão táp cuốn tới…
Cố Nguyên từ từ hoàn hồn, cảm giác khoảng cách gần đến mức khó chịu ấy khiến tim cậu đập thình thịch, cơ thể căng cứng như đang muốn ngã ra phía sau, các ngón tay vô thức bấu chặt vào tường…
Tại sao lại không đẩy anh ta ra?
Cậu cố rút một tay ra, định đẩy đối phương, nhưng lại bị Mặc Lâm bắt lấy cổ tay, nhẹ nhàng ép lên tường.
Cảm nhận được sự phản kháng vô lực của Cố Nguyên, Mặc Lâm càng thêm chắc chắn về tâm ý của cậu, cơ thể luôn thành thật hơn con người rất nhiều!
Quyền kiểm soát cơ thể đã mở ra cho anh rồi, thế mà vẫn ra vẻ giữ khoảng cách một cách nghiêm túc. Anh chỉ cần thử một chút là đã lộ nguyên hình.
Mặc Lâm từ từ rời khỏi môi cậu, khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý: “Xem ra cách này hiệu quả đấy!”
Cố Nguyên đã cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong lòng mình, nhưng cậu không còn tâm trí để tìm hiểu rốt cuộc là chuyện gì, lúc này cậu chỉ muốn nghe xem đối phương định giải thích thế nào.
“Tại sao lại làm vậy?”
Ngón tay thon dài, rõ từng khớp xương nhẹ nhàng nâng cằm Cố Nguyên lên, giọng nói đầy ám muội: “Giờ trên môi cậu đã có dấu ấn của tôi rồi…” Mặc Lâm vừa nói, vừa đưa ngón cái nhẹ nhàng đặt lên môi cậu, v**t v* nơi vừa được hôn: “Từ giờ cậu là người của tôi!”
Cố Nguyên thầm nghĩ: Anh đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à?!
“Anh biết hành động vừa rồi trao đổi bao nhiêu vi khuẩn không?!” Cố Nguyên bất ngờ hất tay anh ra: “Anh cần phải về và bình tĩnh lại đi!”
Mặc Lâm bị cậu đẩy ra khỏi cửa, ngay sau đó cánh cửa “rầm” một tiếng đóng sầm lại, đèn cảm ứng ngoài hành lang lập tức bật sáng.
Mặc Lâm thầm nghĩ: … Lật mặt nhanh thật đấy!
Cố Nguyên đóng cửa xong liền lao vào phòng ngủ, quấn mình trong chăn. Một lúc sau, cậu kéo chăn xuống, ló đầu ra, rồi ngoan ngoãn xuống giường đi vào phòng tắm sấy tóc…
Sấy được một lúc thì cau mày, ném máy sấy ra ngoài…
Người này có độc à?
Mặc Lâm vừa nằm lên giường thì hắt hơi liền hai cái, anh dụi dụi mũi, đoán chắc Cố Nguyên đang điên cuồng mắng mình.
Nghĩ đến đó, anh lại nở nụ cười đắc ý, vừa nằm trên giường vừa khe khẽ ngân nga, chợt nhớ ra mình quên chưa nói với Cố Nguyên là mình đã chuyển tới ở ngay bên cạnh. Thế là cầm điện thoại nhắn một tin cho cậu.
Mặc Lâm: [Là hàng xóm mới của cậu, tôi có thể mời cậu ăn sáng ngày mai không?]
Cố Nguyên chẳng buồn ngủ chút nào, trong đầu vẫn tua lại cảnh tượng vừa rồi, cảm giác mặt đỏ tim đập chưa kịp nguôi ngoai, thì bỗng thấy tin nhắn từ Mặc Lâm, tim cậu lại bắt đầu đập loạn lên.
Hàng xóm mới là có ý gì?
Cố Nguyên: [Hàng xóm mới?]
Mặc Lâm nhếch miệng cười khi thấy tin nhắn trả lời của đối phương: [Để tiện sang nhà cậu chơi, tôi chuyển đến ở ngay bên cạnh rồi.]
Cố Nguyên:
Sáng hôm sau.
Cố Nguyên đang đánh răng thì nghe có tiếng gõ cửa. Cậu tiến lại gần mắt mèo nhìn ra ngoài, Mặc Lâm đang đứng trước cửa.
Mặt Cố Nguyên đỏ lên: “Làm gì?”
“Tôi làm bữa sáng, muốn ăn cùng nhau không?” Giọng Mặc Lâm lười nhác, đuôi âm kéo dài như cố ý trêu chọc.
“Không ăn.”
“Vậy tôi đành phải bỏ vào hộp mang đến cục rồi đưa cho cậu vậy.”
Tay đang đánh răng của Cố Nguyên bỗng khựng lại. Nếu có người thấy cậu được đưa bữa sáng đến, chắc chắn sẽ bị hỏi này hỏi nọ, đến lúc đó lại càng phiền hơn…
Nghĩ tới đây, Cố Nguyên lập tức mở cửa ra, trên tay cầm một chiếc bàn chải điện màu đen, bọt kem đánh răng còn dính ở khóe miệng.
Mặc Lâm nhìn thấy dáng vẻ của cậu như vậy thì không nhịn được bật cười, đưa tay xoa đầu cậu: “Muốn tôi bưng qua cho không?”
Cố Nguyên không muốn nói chuyện, xoay người đi vào phòng tắm.
Mặc Lâm bày bữa sáng lên khay rồi mang vào nhà Cố Nguyên, kéo ghế trước bàn ăn ra ngồi xuống, vừa ăn sáng vừa trả lời tin nhắn chưa đọc trong điện thoại.
Sau khi rửa mặt xong, vài lọn tóc trước trán Cố Nguyên bị nước làm ướt, lúc bước ra thì trông ướt nhẹp, đáng yêu một cách bất ngờ.
Cậu đứng trước bàn ăn lau tay bằng khăn giấy, phát hiện trên bàn bày mấy món trông rất ngon mắt, sandwich và sữa. Nhưng cái trứng ốp la kia…
Lại có hình trái tim…
Chắc chắn đầu óc cậu có vấn đề rồi!
Sao cậu có thể ăn bữa sáng do một tên ngớ ngẩn làm ra chứ?!
5 phút sau…
Cố Nguyên cắn một miếng to, gần như hết nửa quả trứng hình trái tim, Mặc Lâm ngồi đối diện cậu nở một nụ cười hiền hòa như cha…
9 giờ sáng, Cố Nguyên nhận được báo cáo bệnh lý từ phòng thí nghiệm.
Bởi vì khi giải phẫu khám nghiệm tử thi, cậu phát hiện trên tuyến tụy của nạn nhân có một ít khối u bất thường. Nghĩ tới việc nạn nhân từng làm phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ dạ dày, cậu nghi ngờ đây có thể là khối u tái phát, nên đã lấy mẫu mang đi xét nghiệm bệnh lý.
Kết quả sinh thiết cũng xác nhận phán đoán của cậu, đúng là khối u tái phát.
Cậu gửi kết quả sinh thiết và ảnh chụp tụy lúc giải phẫu cho Ôn Tử Hàm, chuyên gia về ung bướu, để nghe ý kiến của cậu ta.
Một lát sau, cậu nhận được cuộc gọi từ Ôn Tử Hàm.
“Tôi đã xem ảnh và báo cáo sinh thiết cậu gửi. Trường hợp này đúng là tái phát u, tế bào u có nguồn gốc từ dạ dày. Vị trí trên tụy này trông rất giống tình trạng viêm cục bộ sau khi xạ trị giảm nhẹ, tình trạng viêm vẫn đang tiến triển và có vẻ như đang được điều trị.”
Cố Nguyên định báo lại chuyện này cho Tiêu Trạch thì nhận được tin nhắn nhóm của anh ta.
Tiêu Trạch: [10 phút nữa họp ở phòng họp.]
Tiêu Trạch muốn tổ chức một cuộc họp buổi sáng, để mọi người sôi nổi đưa ra ý kiến của mình về vụ án này.
Đến lượt pháp y phát biểu, Cố Nguyên ngồi yên mãi không phản ứng. Phát biểu trước mặt mọi người là một việc cực kỳ đau khổ với người mắc chứng sợ giao tiếp!
Ngồi bên cạnh, Mặc Lâm đưa tay từ dưới bàn nắm lấy cánh tay cậu, nghiêng đầu, ghé sát tai cậu khẽ nói: “Đừng lo lắng, cứ từ từ nói…”
Hết chương 39