- Trang chủ
- Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 1
- Chương 129
Chương 129
Truyện: Có Người Thầm Mến Pháp Y Cố Phần 1
Tác giả: Phàm Phạm-er
- Chương 1: Quyển 1: Trời đã tối
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16: Quyển 2: Gặm nhấm
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28: Quyển 3: Cha thay thế
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37: Quyển 4: Linh hồn người
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51: Quyển 5: Suối nước nóng [Không phải vụ án]
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61: Quyển 6: Cùng em
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89: Quyển 7: Quạ đen
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125: Quyển 8: Tội yêu
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132: Quyển 9: Kết thúc
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138: Hoàn chính văn
- Chương 139: Ngoại truyện
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Chương 129
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Cô ấy thân thiện gọi tôi là anh trai, rất siêng năng… cũng khá thông minh, chưa dạy mấy ngày đã thành thạo… Tôi cảm thấy cô gái này rất giỏi giang nên đã giữ cô ấy lại làm việc.
Tiếc là sau đó quán lẩu không trụ nổi nữa vì nhiều lý do, nên tôi đành sang nhượng mặt bằng. Số tiền còn lại phần lớn dùng để trả tiền thuê nhà và lương cho nhân viên, mọi người tan rã, nhưng Trần Hồng vẫn muốn đi theo tôi, cô ấy nói không muốn về nhà, muốn tiếp tục theo tôi…
Lúc đó tôi cũng chưa chắc chắn về con đường tương lai của mình, nhưng dù sao cũng còn chút tiền sau khi sang quán, cũng không đến nỗi phải nhịn đói. Nhưng mang theo thêm một người thì đúng là áp lực, nên tôi không đồng ý, chỉ mua vé tàu cho cô ấy về quê tìm cha mẹ.
Tôi tưởng cô ấy sẽ về, không ngờ lại tình cờ bắt gặp cô ấy đi phỏng vấn ở quán bar… Rất nhiều cô gái vì tuổi trẻ nông nổi mà từng bước đi sai, để không để cô ấy lầm đường lạc lối, tôi tạm thời cho cô ấy ở lại bên cạnh mình…
Sau này tôi mới biết được, lúc nhỏ cô ấy sống không hạnh phúc, mối quan hệ với cha mẹ rất tệ, lý do chính khiến cô ấy muốn ra ngoài bươn chải là vì không muốn về nhà…
Từ lúc đó trở đi, tôi bắt đầu thấy thương cô ấy, cứ cảm thấy nếu tôi không để ý tới cô ấy, cô ấy sẽ sa ngã.
Tôi khuyên cô ấy nên nâng cao học vấn, học một nghề, lấy bằng rồi bước vào xã hội, như vậy sẽ dễ kiếm việc hơn. Tôi nói, học phí em không cần lo, anh có thể cho em mượn trước, sau này có tiền rồi trả anh cũng được…
Dưới sự động viên của tôi, cô ấy vào học thiết kế thời trang ở một trường trung cấp gần đó. Lúc rảnh rỗi cô ấy lại đến tìm tôi, nấu cho tôi một bàn đầy đồ ăn để cảm ơn. Rồi dần dần, giữa chúng tôi nảy sinh tình cảm nam nữ, rất nhanh đã xác định mối quan hệ yêu đương. Cô ấy rất dựa dẫm vào tôi, mỗi ngày đều gọi điện, nhắn tin…
Cứ thế trôi qua ba năm, cô ấy bắt đầu nhắc đến chuyện kết hôn. Nhưng sự nghiệp của tôi vẫn chẳng có tiến triển gì, tiền thì cũng gần như tiêu hết. Tôi không chắc mình có thể cho cô ấy một tương lai ổn định, nên cứ luôn né tránh chủ đề này. Cô ấy rất để tâm chuyện đó, đã cãi nhau với tôi không ít lần…
Cô ấy luôn nói tôi không yêu cô ấy.
Tôi cảm thấy yêu một người không phải ngày nào cũng nói ra miệng, mà phải thể hiện bằng hành động. Nhưng đôi khi nghèo túng lại giới hạn sự lãng mạn. Tôi cũng muốn cùng cô ấy đón từng ngày lễ, nhưng thực tế lại không cho phép.
Cô ấy vẫn chưa đủ chín chắn, không hiểu được tấm lòng tôi dành cho cô ấy. Tôi là người mong cô ấy sống tốt hơn bất kỳ ai…
Có một lần tôi phải đi công tác xa, nửa năm không về. Cứ nửa tháng cô ấy lại đến thăm tôi một lần. Mỗi lần đến đều tốn kém, tiền tàu xe, chỗ ở, ăn uống, khiến tôi suốt nửa năm đó không tiết kiệm được đồng nào…
Cô ấy nói tôi là cái cây to của cô ấy, không có tôi cô ấy không thể sống. Thực ra tôi cũng rất dựa vào cô ấy, cô ấy là người thân thiết nhất với tôi. Thế giới này quá ồn ào, chỉ khi ở bên cô ấy tôi mới thấy yên bình. Chỉ có ôm cô ấy tôi mới ngủ ngon được…
Cứ thế, tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi rất ổn định, kiếp này đã xác định là của nhau, nên hai đứa lặng lẽ đi đăng ký kết hôn. Tưởng rằng từ đây có thể yên tâm sống những ngày hạnh phúc, thì cô ấy đột nhiên nói đã mang thai…
Tôi chỉ muốn khởi nghiệp, áp lực rất lớn, tôi không tự tin mình có thể nuôi dưỡng tốt đứa trẻ này, nên tôi muốn cô ấy phá thai trước…
Nhưng cô ấy rất phản đối, kiên quyết muốn sinh đứa bé ra. Tôi không thắng nổi cô ấy, cũng không muốn nhìn thấy cô ấy khóc nên đành nhượng bộ. Trong lòng tôi lúc nào cũng bất an, luôn cảm thấy mình sẽ không làm tốt vai trò người cha. Vì những ký ức đau khổ thời thơ ấu của mình, tôi rất sợ con mình sẽ giống như tôi, bất hạnh… Tôi sợ con sẽ trở thành một tôi khác…
Thế là, đứa trẻ ra đời trong nỗi lo lắng của tôi. Lần đầu làm cha, tôi mới nhận ra nuôi một đứa trẻ khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Tôi không ngờ đến mức phải lo lắng vì tiền sữa cho con, các khoản chi tiêu khiến tôi không thể thở nổi… Tôi cảm thấy mình như một nô lệ của xã hội này, ngày nào cũng bị ép phải bước về phía trước…
Sau khi vợ tôi sinh con thì sức khỏe không hồi phục tốt, thường xuyên đau đầu, mất ngủ vào ban đêm. Cô ấy bảo tôi cô ấy đau, nhưng tôi không thể làm gì để giảm bớt triệu chứng, chỉ có thể xoa đầu cho cô ấy. Nhiều lần đến tận một giờ sáng cô ấy mới ngủ được, chưa bao lâu thì con lại thức dậy, vừa khóc vừa làm ầm ĩ. Tôi thấy cô ấy bò dậy pha sữa cho con, bản thân tôi cũng không còn buồn ngủ nữa…
Con rất hay khóc, chăm sóc cực kỳ vất vả. Mỗi lần khóc đều phải dỗ rất lâu. Chờ con bú xong, khó khăn lắm mới ngủ, thì cô ấy lại bắt đầu đau đầu. Nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa, vì sáng hôm sau còn phải làm việc với cường độ cao.
Tôi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì thấy cô ấy đang bế con, ngồi trên ghế nhìn tôi.
Cô ấy nói ‘Con khóc ầm ĩ như thế, sao anh vẫn ngủ được?’
Rồi lại nói ‘Trước khi kết hôn anh không như vậy, sao giờ lại thay đổi rồi?’
‘Anh không còn yêu em nữa phải không?’
Lúc đầu tôi còn dỗ dành cô ấy, từ tốn giải thích, nhưng thật sự tôi quá mệt mỏi. Tôi không còn nhiều thời gian để an ủi hay giải thích nữa, đến bữa sáng tôi còn phải ăn trên xe buýt. Tôi không thể dừng lại, nếu tôi dừng lại, cả gia đình sẽ không còn gì để sống… Tôi rất mệt, nhưng không thể để lộ ra trước mặt cô ấy…
Cô ấy không hiểu tôi, suốt ngày than phiền với tôi, con lại khóc, con lại ói, không bú được sữa, đã thế sức khỏe con còn yếu, cách ba hôm lại phải chạy vào viện…
Lúc tôi không ở nhà, tất cả những việc này đều một mình cô ấy lo. Tôi biết cô ấy rất vất vả, nhưng tôi bất lực. Không có ai giúp đỡ chúng tôi, chỉ có thể tự mình gánh vác.
Tâm trạng cô ấy ngày càng bất ổn. Tôi đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cô ấy rất có thể bị trầm cảm sau sinh, khuyên tôi phải kiên nhẫn hơn với sản phụ. Thật ra tôi vẫn luôn cố gắng quan tâm đến cô ấy, chỉ trách tôi quá bất tài, không thể cho cô ấy cuộc sống tốt hơn…
Hôm đó tôi uống chút rượu với bạn, con bị sốt cao, mà tôi không có ở nhà. Khi tôi ngủ dậy về tới nơi, thấy cô ấy ngồi thẫn thờ trên bồn cầu… Tôi hỏi cô ấy làm sao vậy, cô ấy không nói gì, như thể không nghe thấy tôi. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, bèn bế cô ấy về giường, thì cô ấy đột nhiên sụp đổ…
Đêm đó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến bất thường. Nhưng cô ấy không ngủ được, cứ nói nghe thấy tiếng con khóc bên tai.
Tôi dậy kiểm tra con, phát hiện con đã không còn thở, cơ thể đã lạnh…
Tôi hoảng loạn bế con chạy đến bệnh viện, nhưng đi được nửa đường thì tôi nhận ra con đã không còn nữa… Sau đó, tôi đem con đi chôn… mong kiếp sau con có thể đầu thai vào một gia đình tốt, đừng gặp phải người cha như tôi…”
Cảm xúc của Vương Nhạc dường như bị lan truyền, anh cũng từng chứng kiến không ít sự bất lực của người trẻ: “Đứa bé được chôn ở đâu?”
Đêm khuya, đèn cảnh sát nhấp nháy.
Một khu đất xanh ở ngoại ô bị cảnh sát phong tỏa bằng dây cảnh giới. Xung quanh rất yên ắng, thi thoảng mới có vài chiếc xe con đi ngang.
Vu Phi đứng dưới một gốc cây lớn bên vệ đường, thần sắc thất thần, giơ tay chỉ vào vị trí bên cạnh gốc cây: “Chôn ở ngay đây.”
Tổ pháp chứng thận trọng lật lớp đất lỏng lên, phát hiện một thi thể trẻ sơ sinh được bọc trong chăn mỏng…
Đứa bé mất tích cuối cùng đã được tìm thấy, nhưng đã không còn sự sống.
Cảm xúc của Vu Phi đột nhiên bùng nổ, quỳ xuống đất khóc lớn, không ai dỗ nổi.
Tiếng khóc của người đàn ông khiến các cảnh sát hình sự có mặt đều xúc động. Cố Nguyên đứng ở rìa đám đông, nhìn người đàn ông đang quỳ bên cạnh thi thể.
Trong lòng cậu bất chợt trào lên một nỗi buồn. Nỗi buồn ấy như đè nặng lên ngực, mãi không tan. Cậu cảm thấy người đàn ông ấy lúc này vô cùng bất lực, nhưng thời gian không thể quay ngược, người cha mất con cũng không thể bù đắp nỗi tiếc nuối.
Cậu cảm thấy thật lòng thương xót người đàn ông ấy.
Cố Nguyên đeo găng tay, xách theo chiếc hộp giám định ánh bạc lạnh lẽo, đi xuyên qua đám đông.
Khi hộp giám định được mở ra, người đàn ông quay đầu nhìn cậu, dường như vẫn chưa hiểu Cố Nguyên định làm gì.
Cố Nguyên nhìn thấy ánh mắt đó và nói: “Là pháp y, tôi phải kiểm tra nguyên nhân tử vong của đứa trẻ. Mong anh tránh ra một chút.”
Vu Phi không nói gì thêm. Cậu trai ngoài hai mươi tuổi, khi đứng dậy từ bãi cỏ thì lảo đảo một chút, cơ thể như bị rút cạn sinh lực, ánh mắt cũng trống rỗng.
Khi những ngón tay đeo găng cao su lật mở tấm chăn bọc thi thể, Cố Nguyên lập tức cảm thấy chuyện này có thể không đơn giản như lời khai.
Giờ đang là mùa đông, nhiệt độ trong đất rất thấp, thi thể trẻ sơ sinh lạnh và ẩm, sờ vào không còn đàn hồi. Cố Nguyên đo nhiệt độ đất, chỉ có 2 độ.
Điều đó có nghĩa là nơi này giống như một hầm lạnh tự nhiên.
Môi và mặt đứa trẻ có sắc tím tái, miệng hơi mở, da không có vết thương rõ ràng.
Cố Nguyên mở mí mắt thi thể, rọi đèn pin vào, dưới mí mắt có nhiều điểm xuất huyết rõ ràng. Mở miệng thi thể ra, thấy răng cửa dưới bắt đầu mọc.
Thông thường, trẻ 6 tháng tuổi bắt đầu mọc răng.
Thóp trên đầu chưa liền, ấn vào còn rất mềm, hộp sọ mềm, dấu hiệu thiếu canxi rõ ràng.
Xem ra việc trẻ hay khóc trước khi chết là có nguyên nhân. Trẻ dưới 6 tháng thiếu canxi thường bị mềm sọ, dễ kích động và khó chịu.
Cố Nguyên tháo quần áo đứa bé, phát hiện các ngón tay và ngón chân cũng có màu tím tái.
Kết hợp biểu hiện vùng mặt và mí mắt, gần như có thể xác định nguyên nhân tử vong là ngạt thở do thiếu oxy.
Khi lật thi thể lại, phần lưng nhỏ cỡ bàn tay đã xuất hiện tử ban màu đỏ sẫm, dính liền thành mảng, ấn tay không phai, kết hợp với nhiệt độ hiện trường, suy đoán thời gian tử vong khoảng 36–48 giờ.
“Người chết khoảng 6 tháng tuổi, thời gian tử vong khoảng 36–48 tiếng. Tôi cho rằng nguyên nhân tử vong là ngạt thở do thiếu oxy.”
Nhận định của pháp y rõ ràng không khớp với lời khai của Vu Phi. Tiêu Trạch nhớ Vu Phi từng nói con chết vì sốt cao.
Tiêu Trạch hỏi: “Ý của cậu là… đứa bé không phải chết vì sốt cao sao?”
“Không thể kết luận vội.” Cố Nguyên đứng dậy “Tôi cần giải phẫu để xác định chính xác.”
Vì có nghi vấn về nguyên nhân cái chết của đứa trẻ, vụ việc được xem là án tình nghi hình sự. Theo quy trình, thi thể phải được mang về để khám nghiệm. Nhưng Vu Phi khi nghe nói sẽ giải phẫu thì vô cùng kích động.
“Con tôi còn nhỏ như vậy, tại sao phải giải phẫu nó?!”
Vu Phi kích động đi theo sau Cố Nguyên. Vương Nhạc lo anh ta sẽ có hành động quá khích, lập tức giữ lấy cánh tay Vu Phi: “Mong anh phối hợp với cảnh sát điều tra!”
Hết chương 129