- Trang chủ
- Có Hỉ - Bạch Giới Tử
- Chương 81: Hôn một cái nào.
Chương 81: Hôn một cái nào.
Truyện: Có Hỉ - Bạch Giới Tử
Tác giả: Bạch Giới Tử
- Chương 1: Chủ nhà có hỉ
- Chương 2: Cậu yêu thầm tôi
- Chương 3: Ẻm cuồng si rồi
- Chương 4: Sự cố livestream
- Chương 5: Càng nói càng sai
- Chương 6: Xả thân vì nghiệp.
- Chương 7: Tâm tư đen tối
- Chương 8: Hợp tác vui vẻ.
- Chương 9: Sờ sờ nhau là như nào?
- Chương 10: Hôn môi
- Chương 11: Dối lòng.
- Chương 12: Đánh nhau với yêu tinh.
- Chương 13: Lên thuyền giặc.
- Chương 14: Cặp đôi đoàn phim.
- Chương 15: Xơi được đồ ngon.
- Chương 16: Ngại ngùng thì có sao.
- Chương 17: Tình iu đến rồi!
- Chương 18: Anh đang tán tôi.
- Chương 19: Kết nghĩa đào viên.
- Chương 20: Thích mẫu người thế nào?
- Chương 21: Cậy đẹp mà quậy.
- Chương 22: Còn lâu nhá!
- Chương 23: Đàn ông tồi.
- Chương 24: Phóng túng.
- Chương 25: Cậu đang ghen.
- Chương 26: Đừng có thả thính.
- Chương 27: Rung rinh.
- Chương 28: Cảm giác yêu đương.
- Chương 29: Cách diễn cảnh hôn.
- Chương 30: Nhóc nhõng nhẽo.
- Chương 31: Đối tượng dan díu.
- Chương 32: Phải bị phạt.
- Chương 33: Không thẳng đến vậy.
- Chương 34: Anh là bi.ến thái à!
- Chương 35: Cậu toi rồi!
- Chương 36: Hết cứu!
- Chương 37: Phong cách đấm nhau.
- Chương 38: Đang dụ dỗ ai.
- Chương 39: "Há mồm"
- Chương 40: Vì yêu hạ phàm.
- Chương 41: Thật là mê muội.
- Chương 42: Chua lòm.
- Chương 43: Nhớ mãi không quên.
- Chương 44: 10 điểm nhiệt tình.
- Chương 45: Làm bạn nhảy của tui.
- Chương 46: Cho sờ thoả thích.
- Chương 47: Phim boylove.
- Chương 48: Rất thiếu đàng hoàng!
- Chương 49: Bất ngờ sinh nhật.
- Chương 50: Chuyện vớ vẩn.
- Chương 51: Về nhà với tôi.
- Chương 52: Anh ơi thương bé.
- Chương 53: Anh ấy rất yêu tui.
- Chương 54: Đẹp người đẹp nết.
- Chương 55: Hẹn hò không?
- Chương 56: Bên nhau
- Chương 57: Omega
- Chương 58: Chưa đủ chân thật.
- Chương 59: Anh đang yêu em.
- Chương 60: Nghiện khoe anh dâu.
- Chương 61: Giao dịch tiền sắc.
- Chương 62: Yêu ở chỗ nào.
- Chương 63: Gọi ông xã.
- Chương 64: Scandal công khai.
- Chương 65: Không muốn làm ông chồng goá.
- Chương 66: Em thích anh.
- Chương 67: Hũ dấm thành tinh.
- Chương 68: Tỏ tình.
- Chương 69: Cùng với người thân mật nhất
- Chương 70: Trăm phương nghìn kế.
- Chương 71: Ngả bài.
- Chương 72: Tôi đang theo đuổi em ấy.
- Chương 73: Thật thách lần hai.
- Chương 74: Yêu rất nhiều.
- Chương 75: Quá đỗi ngọt ngào
- Chương 76: Lộ acc clone.
- Chương 77: Khoe tình yêu.
- Chương 78: Em rất yêu anh.
- Chương 79: Hình thức công khai.
- Chương 80: Bức ảnh để đời.
- Chương 81: Hôn một cái nào.
- Chương 82: Kết thúc.
- Chương 83: Ngoại truyện 1: Giang cư mận nói gì?
- Chương 84: Ngoại truyện 2: Quá khứ.
- Chương 85: Ngoại truyện 3: Thì tương lai.
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Cuối tháng, liên hoan phim bế mạc, nhóm Nguỵ Khải Bình về nước trước, còn Giang Nguyên Dã và Hạ Tân Nam bay sang London.
Sau nửa năm tiếp xúc, Giang Nguyên Dã thành công trở thành đại sứ mảng đồng hồ cao cấp của Tempus, sang London quay chụp TVC và tạp chí, Hạ Tân Nam đồng hành.
Quay chụp tổng cộng ba ngày, ở cả studio và ngoại cảnh.
Khi Giang Nguyên Dã làm việc, Hạ Tân Nam đứng ngoài theo dõi, không làm phiền.
Khi buổi chụp trong studio sắp kết thúc, Biên Lăng đến đây, đưa ly cafe cho Hạ Tân Nam, tiện đà buôn dưa: "Liên hoan phim kết thúc rồi đó, mấy chú định công khai thế nào?"
Hạ Tân Nam nhấp ngụm cafe, hơi buồn cười: "Anh Biên sao còn gấp hơn cả người ngoài thế?"
Đúng là kiểu hoàng thượng chưa vội thái giám đã vội, Biên Lăng tự xoa ngực: "Nếu ngày nào tảng đá còn chưa rớt xuống, trái tim nhỏ của kẻ hèn này vẫn lủng lẳng thì không một đêm yên giấc."
Hạ Tân Nam nói: "Đâu đến nỗi thế."
Biên Lăng thở dài: "Hai chú em tính nín thật à?"
Hạ Tân Nam hơi lắc đầu: "Tính sau đi, đây là chuyện của tụi tôi, đâu để làm trò cho ai xem."
Biên Lăng bó tay: "Thôi vậy, hai đứa toại lòng nhau là được."
Hạ Tân Nam thong thả uống cafe, tầm mắt dõi theo Giang Nguyên Dã đang chụp ảnh ở trước mắt.
Giang Nguyên Dã cảm nhận được, khẽ liếc nhìn anh, nhướn mày rồi bị nhiếp ảnh gia bắt quả tang.
Hạ Tân Nam cười nhẹ.
Mãi mới xong việc, Đinh Minh đi lên đưa nước cho Giang Nguyên Dã. Cậu nhấp một ngụm, tính qua chỗ Hạ Tân Nam thì bị gọi lại, nhiếp ảnh gia có vẻ có điều muốn nói.
Giang Nguyên Dã dừng bước, còn tưởng số ảnh mới chụp bị lỗi, đối phương tự dưng dùng thứ tiếng Anh sặc khẩu âm thao thao, ngợi khen cậu xinh đẹp như thiên thần, liệu có thể cho gã cơ hội hẹn hò không.
Giang Nguyên Dã: "..."
Vị này là một nhiếp ảnh gia có tiếng trong giới, không bao giờ chụp cho người thường, thậm chí còn chẳng thèm ngó ngàng đến những thương hiệu cao cấp dù họ có gửi lời mời. Giang Nguyên Dã từng nghe phong thanh tính tình của người này, tự thắc mắc chẳng biết mình có diễm phúc gì mà được làm người mẫu của người ta, hoá ra là để mắt đến mình à?
Tuy cậu đúng là người gặp người thích thật...
Giang Nguyên Dã nhìn về phía Hạ Tân Nam theo phản xạ. Hẳn là anh đã nghe được đoạn đối thoại, nhưng lại không có ý định giải cứu, chỉ ôm tay nhìn qua, giữ thái độ dù có cháy nhà vẫn điềm tĩnh uống trà.
Giang Nguyên Dã thầm chởi đối phương. Đồ đàn ông tồi! Trông thì thờ ơ thật đấy, nhưng cậu mà dám léng phéng thì tối nay chắc chắn đi đời nhà ma.
Giang Nguyên Dã cụp mắt, mỉm cười: "Xin lỗi, bạn trai tôi cũng đang ở đây, nếu tôi đi hẹn hò với người khác thì anh ấy sẽ ghen, dỗ không nổi."
Đối phương cũng quay đầu, dùng ánh mắt bắt bẻ dòm kỹ Hạ Tân Nam từ trên xuống dưới. Hạ Tân Nam tự nhiên đặt ly cafe trong tay xuống, gọi Giang Nguyên Dã: "Mình về thôi em yêu!"
Anh cố ý nói bằng tiếng Anh để người kia nghe được.
Giang Nguyên Dã nhịn cười, nói lại: "Xin lỗi."
Đối phương nhún vai, rất phong độ rời đi.
Giang Nguyên Dã đi đến, Biên Lăng cảm thán đầy cường điệu: "Người em hút trai thật đấy! Rốt cuộc là cái thể chất gì vậy hả?"
Giang Nguyên Dã chẳng thèm đếm xỉa, chỉ nhìn mỗi Hạ Tân Nam: "Thầy Hạ thấy sao?"
Hạ Tân Nam điềm đạm đáp: "Chẳng thấy gì, đằng nào em cũng chẳng chấm họ đâu."
"..." Anh cứ giả đò đi.
Giang Nguyên Dã không bóc mẽ, ném chai nước uống được một nửa đi: "Về thôi."
Cả đoàn ăn tối ở ngoài, đã hơn 7 giờ mà trời vẫn còn sáng trong, Hạ Tân Nam gợi ý: "Em muốn đi dạo một lát không?"
Giang Nguyên Dã không phản đối, đã sang London làm việc ba ngày rồi, bọn cậu vẫn chưa được thăm thú chỗ nào.
Những người còn lại rất hiểu chuyện kêu mệt, muốn về khách sạn trước.
Còn hai người xuống xe giữa đường, Giang Nguyên Dã vươn vai, không có camera chạy bằng cơm aka quản lý giám sát thấy đời tươi đẹp hơn hẳn.
Cậu liền thuận miệng hỏi Hạ Tân Nam: "Sao tự dưng anh lại muốn đi dạo thế?"
Hạ Tân Nam nhìn đồng hồ: "Dù gì cũng còn sớm, coi như là hẹn hò đi."
Giang Nguyên Dã hiểu liền, trêu chọc: "Nãy giả vờ chẳng thèm quan tâm cơ mà? Thấy người ta rủ rê nên giờ cũng kéo em đi hẹn hò à?"
Hạ Tân Nam nhìn sang: "Thế em có thể cho anh niềm vinh hạnh này không?"
"Thầy Hạ à..." Giang Nguyên Dã nhắc nhở: "Cái hẹn hò mà người nước ngoài nói không phải chỉ có mỗi đi dạo kiểu này đâu, anh hiểu mà nhỉ?"
Hạ Tân Nam nói: "Người ta là người ta, chúng mình đã yêu nhau lâu vậy mà vẫn còn chưa có buổi hẹn hò nào. Em muốn thử không?"
Đã xuống xe, sao có thể lắc đầu được, Giang Nguyên Dã tiến lên: "Đi thôi."
Hai người đi dọc theo con đường tấp nập, thấy cửa hàng nào hay ho thì sẽ vào ngó nghiêng một chút.
Hạ Tân Nam đeo kính mát màu trà, Giang Nguyên Dã chỉ đội mỗi mũ áo hoodie, không thèm đeo khẩu trang, chẳng quan tâm việc bị nhận ra.
Cả quãng đường Giang Nguyên Dã là người hào hứng nhất, vừa đi vừa gợi chuyện với Hạ Tân Nam: "Anh từng đến London bao giờ chưa?"
Hạ Tân Nam gật đầu: "Đã từng, còn ở lại nửa năm."
Giang Nguyên Dã hơi bất ngờ: "Thật á?"
"Hình như anh đã từng kể cho em rồi." Hạ Tân Nam giải thích ngắn gọn: "Sau khi xuất ngoại với mẹ thì định cư ở châu Âu, sau khi bà mất mới sang Mỹ."
Đã từng nói, nhưng lúc ấy Giang Nguyên Dã nghe xong là quên, cũng chẳng để trong lòng, giờ mới ngộ ra tuổi thơ của Hạ Tân Nam thật gập ghềnh.
"Chẳng lẽ anh cứ lang bạt thế à?"
"Không thảm như em nghĩ đâu." Hạ Tân Nam liền biết ai kia đang overthinking: "Mẹ anh từng là người mẫu, do tính chất công việc nên nửa năm đổi nơi ở một lần. Với anh thì việc đó tạo cảm giác mới mẻ, còn có thể học được nhiều kiến thức mới, cũng ổn."
Giang Nguyên Dã dừng bước, xoay người nhìn đối phương: "Vậy anh vì em mà về nước, mấy năm nữa sẽ lại chán à?"
Hạ Tân Nam đột nhiên kéo mạnh hai sợi dây của mũ áo hoodie xuống: "Em nghĩ sao?"
Giang Nguyên Dã hất tay anh đi: "Em biết sao được."
Hạ Tân Nam hỏi: "Em thiếu tự tin vậy à?"
"Còn lâu nhá." Giang Nguyên Dã vùi dập: "Em biết thừa anh yêu em chết đi được! Vì em mà chim mỏi về tổ, em ở đâu thì anh ở đó."
"Ừ." Hạ Tân Nam thừa nhận chẳng nề hà: "Em ở đâu thì anh sẽ ở đó."
"Cho nên em là người đặc biệt của anh?"
"Đúng vậy, em là đặc biệt, là duy nhất."
Trái tim Giang Nguyên Dã ê ẩm, tự nói thì chẳng làm sao, mà nghe Hạ Tân Nam nói những lời sến súa này là mềm nhũn, nên lại quay ngoắt, bước tiếp: "Chả nói linh tinh với anh nữa!"
Hạ Tân Nam cười cười bám theo.
Tiếp tục bước về phía trước, Giang Nguyên Dã lí nhí hỏi: "Anh đã sống ở nhiều nơi như vậy, nơi nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất vậy?"
Hạ Tân Nam nghĩ rồi nói: "Như nhau cả, ở đâu cũng có cái tốt cái xấu. Nhưng nhung nhớ nhất thì chẳng đâu vượt qua ký ức ở Hồ Đồng. Khi ấy là thời điểm cuộc đời anh u tối nhất, nhưng cũng tươi sáng nhất."
Giang Nguyên Dã lập tức á khẩu: "... Đã bảo đừng nhắc nữa mà, sao anh nói nữa rồi."
Cậu làu bàu như trách móc, Hạ Tân Nam cầm cổ tay cậu dắt đi.
Lôi lôi kéo kéo giữa thanh thiên bạch nhật là cái nết gì vậy, Giang Nguyên Dã dù nghĩ thế, nhưng không vùng vằng khỏi Hạ Tân Nam: "Hạ Tân Nam, mẹ anh từng là người mẫu, dáng anh cũng đẹp, sao lại không nối nghiệp?"
"Hồi đi học có làm người mẫu part time." Hạ Tân Nam nhẹ lắc đầu: "Nhưng thấy không thú vị lắm nên bỏ qua."
Giang Nguyên Dã hỏi: "Anh hay đánh giá con người, sự việc bằng việc nó thú vị hay không nhỉ?"
Giang Nguyên Dã không quên đồ choá dùng hay dùng hai từ đó chọc mình đâu nha. Rõ ràng người bụng một bồ ý xấu, đưa mình vào tròng là Hạ Tân Nam, cuối cùng lại đổi trắng thay đen, trong mắt người đời cậu mới là người si tình hơn.
... Thôi được rồi, giờ cậu cũng siêu si tình được chưa.
Hạ Tân Nam quay đầu: "Không thì sao?"
Giang Nguyên Dã nói: "Chả có vấn đề gì."
"Nhưng với em thì không hề." Hạ Tân Nam nói: "Em cực kỳ thú vị và đáng yêu."
Giang Nguyên Dã: "..." Đồ hấp!
"Muốn ăn kem không?" Anh đánh trống lảng.
Ven đường có tiệm kem, Hạ Tân Nam mua hai cái kem ốc quế vị chocolate và vani. Giang Nguyên Dã lập tức quên tiệt, miệng đầy vị ngọt liền vui ra mặt.
Hai người dừng chân, chậm rãi ăn kem, thỉnh thoảng lại cắn một miếng của đối phương, Hạ Tân Nam hỏi: "Ngon không em?"
Giang Nguyên Dã chép miệng, cố ý trêu chọc: "Ngọt lắm! Ngọt như anh vậy!"
Hạ Tân Nam hờ hững nói: "Không thể bằng em được."
Giang Nguyên Dã đột nhiên nheo mắt, nghiêng đầu nhìn phía trước, phát hiện có người đang chụp ảnh từ đàng xa.
Cô gái trẻ người châu Á vội cất điện thoại bỏ đi, Giang Nguyên Dã dời mắt, không để ý nữa.
Hạ Tân Nam còn chưa quay đầu đã đoán được: "Có người đang chụp hả?"
"Ừa." Giang Nguyên Dã nói: "Ở đây chẳng phải nơi khỉ ho cò gáy, bị người ta chụp cũng là bình thường mà? Chúng mình mai lại được lên hot search rồi."
Hạ Tân Nam không để bụng: "Phải đi à?"
Với Giang Nguyên Dã thì thật sự chẳng vấn đề: "Em chưa ăn xong kem nè."
Cậu thích vị chocolate của Hạ Tân Nam hơn, thò đến xơi nốt miếng cuối cùng, khoé môi chạm vào đầu ngón tay của đối phương, li.ếm nhẹ một cái.
Ánh mắt Hạ Tân Nam hơi khựng lại: "Hơn 8 giờ rồi, về thôi nhỉ?"
Giang Nguyên Dã mỉm cười lùi lại, nhét nốt mẩu ốc quế vào miệng: "Vẫn sớm mà, trời mới tối thôi, đi thêm chút đi."
Tiếp tục thong dong, những ngọn đèn đường bắt đầu sáng lên, phủ lên những ngôi nhà hai bên bờ sông.
Hai người nghỉ chân trên cầu, Giang Nguyên Dã ngẩng lên nhìn chiếc đèn bên cạnh, lại nhìn về con sông lững lờ, hình ảnh phản chiếu của thành phố in trên mặt nước như một dải màu bồng bềnh.
Cậu nhắm mắt, cảm nhận làn gió mang theo hơi nước lành lạnh vờn qua gò má, đến tận khi Hạ Tân Nam vươn tay, giúp cậu vuốt lại tóc mái loà xoà vì bị gió thổi.
Giang Nguyên Dã mở mắt, thấy được đôi mắt của Hạ Tân Nam trong màn đêm dần buông xuống. Anh đã bỏ kính râm, đồng tử nhờ ánh sáng mà ánh lên, chứa đầy hình ảnh của người đối diện trong đó.
"Anh..."
Giang Nguyên Dã mở miệng, lại không biết nói gì cho thoả, sau một chốc im lặng kì cục lại hỏi: "Hạ Tân Nam, chuyện to gan nhất anh từng làm là gì?"
Hạ Tân Nam như thể đọc hiểu thâm ý, mặt không đổi sắc hỏi ngược lại: "Em thì sao?"
"Nhiều lắm, nhưng sẽ không thể bằng chuyện này được..."
Giang Nguyên Dã nói: "Hạ Tân Nam, anh muốn hôn em không?"
"Ở đây ư?"
"Đúng vậy, ngay tại đây. Anh muốn không?"
Ánh mắt giao nhau càng nồng cháy, ngay cả hô hấp cũng vậy.
Chốc sau, Hạ Tân Nam nghiêng người về đằng trước, thì thầm: "Há miệng đi em."
Khi cánh môi chạm vào nhau, Giang Nguyên Dã hé mệng, để lưỡi của Hạ Tân Nam đi vào.
Một nụ hôn đắm say, quyến luyến, hoà quyện, khiến tình yêu bung toả.
Một chiếc xe vọt ngang, đèn pha chiếu lên hai người rồi biến mất. Bên tai là tiếng chuông Big Ben ngân vang, du thuyền lả lướt qua lại, tiếng cười đùa hoà cùng gió đêm. Tốp bạn trẻ cả trai lẫn gái đi lên đầu cầu, dùng máy ảnh để lưu giữ mọi kỷ niệm.
Nhưng không ai có thể cắt nhịp được họ, thời gian dường như cũng ngừng lại.
Người qua đường giơ camera, đèn flash loé lên, biến thời khắc này trở thành vĩnh cửu.
———
Tác gi
ả
có l
ờ
i mu
ố
n nói:
Bị chụp rồi, chương sau là hết.