Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
“Cố Cảnh Ngôn, ở bên nhau bao nhiêu năm, đến giờ tôi mới biết anh hèn nhát đến vậy. Năm xưa tôi thật sự mù mắt mới chọn anh. Anh đổ hết lỗi cho Lâm Thiển, nhưng nếu không yêu cô ta, anh có làm ra những chuyện tàn nhẫn với tôi không? Trong tất cả, kẻ sai lớn nhất chính là anh. Dù không có Lâm Thiển, cũng sẽ có kẻ khác.”
Cố Cảnh Ngôn bỗng cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng đến giờ vẫn không chịu thừa nhận bản thân thật sự đã yêu Lâm Thiển.
Anh vốn coi cô ta chỉ là món đồ chơi ngoài cuộc hôn nhân, chưa bao giờ nghĩ sẽ vì cô ta mà mất tôi hoàn toàn.
Cố Cảnh Ngôn chậm rãi quỳ xuống, đôi mắt đỏ ngầu ngẩng lên, tràn đầy hối hận.
“Nam Nguyệt, anh phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh? Hãy tin anh, giữa anh và Lâm Thiển đã dứt khoát, người anh thật sự yêu, từ đầu đến cuối chỉ có em.”
Người đàn ông luôn cao cao tại thượng ấy, nay vì giữ tôi mà cũng chịu quỳ xuống.
Giọng khàn khàn của anh ta lại van nài,
“Nam Nguyệt, xin em hãy cho anh thêm một cơ hội, được không?”
Tôi tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay, ném thẳng vào người anh, giọng băng lạnh không chút nhiệt độ.
“Nếu không gặp được đại ca tôi, giờ tôi đã là một xác chết lạnh lẽo rồi. Cố Cảnh Ngôn, anh nợ tôi một mạng.”
“Nhưng giờ tôi không cần mạng anh nữa, dơ bẩn, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Còn về phần Tô gia và các anh trai tôi, bọn họ sẽ không tha cho Cố thị.”
Ngay khi tôi xoay người, Cố Cảnh Ngôn quỳ gối lết tới, níu vạt áo tôi.
“Nam Nguyệt! Đời này ai mà chẳng từng phạm sai lầm. Anh nguyện dùng mạng mình trả cho em. Xin em, hãy cho anh một cơ hội được ở bên cạnh em. Cho dù không phải với tư cách chồng, chỉ cần có thể chăm sóc em, nhìn thấy nụ cười của em, anh đã mãn nguyện.”
Tôi giật mạnh áo ra, ngoảnh đầu lại, ánh mắt đầy ghê tởm, không còn chút hận thù nào.
“Cố Cảnh Ngôn, anh thật sự làm tôi buồn nôn.”
Bước ra khỏi phòng bệnh, Tô Dục Thanh khoác áo lên vai tôi, ánh mắt mang chút nghi hoặc.
“Nguyệt Nguyệt, cái loại người như Cố Cảnh Ngôn chết đi cũng chẳng đáng tiếc, tại sao em không để bọn anh ra tay, mà chỉ khiến Cố thị phá sản? Hắn đối xử với em như thế…”
Tôi khẽ nói, môi cong lên một nụ cười nhạt,
“Đại ca, chẳng cần làm bẩn tay Tô gia chúng ta.”
Tô Dục Thanh liền hiểu, lập tức tung tin ngoại tình giữa Cố Cảnh Ngôn và Lâm Thiển, lại cho phóng viên đào bới việc Lâm Thiển từng làm việc tại nhiều quán bar.
Dư luận trên mạng lập tức nghiêng hẳn một phía, toàn là chửi rủa đôi cẩu nam nữ.
Còn có vô số lời chế nhạo Cố Cảnh Ngôn:
“Đúng là mù mắt, bỏ rơi thiên kim nhà họ Tô hết mực si tình, lại đi ngoại tình.”
“Đàn ông quả thật không giữ nổi nửa thân dưới, bá tổng cũng không ngoại lệ.”
Cổ phiếu Cố thị rớt thê thảm, lại còn đắc tội với Tô gia, chẳng còn ai dám hợp tác nữa.
Không ngoài dự liệu, ba ngày sau tin tức đưa tin Cố thị phá sản.
Trên báo chí, hình ảnh Cố Cảnh Ngôn với bộ râu xồm xoàm, quầng thâm dưới mắt, thân thể tiều tụy, đã chẳng còn dáng vẻ phong quang ngày trước.
Chỉ trong vài ngày, anh ta trông như già thêm cả chục tuổi.
Khi bước vào quán bar, trong căn phòng nhỏ nồng nặc mùi hôi, Lâm Thiển quần áo xộc xệch nằm sõng soài dưới đất, khuôn mặt không còn chút máu, làn da để lộ đầy vết bầm.
Cô ta khó nhọc mở mắt, nhìn thấy tôi, trong đôi mắt chết lặng chợt lóe lên tia độc hằn.
11
“Tô Nam Nguyệt… là cô làm, cô sai người hủy hoại tôi… Tôi… tôi phải giết cô!”
Tôi phất tay ra hiệu cho vệ sĩ quay lưng lại, đôi giày cao gót bạc chậm rãi tiến đến gần.
Tôi cúi người, nở nụ cười rực rỡ.
“Nếu không có tôi, cô đã chết cóng trước cửa nhà chú ruột rồi. Lâm Thiển, nói cho tôi biết tại sao?”
Lâm Thiển đưa tay lau nước mắt, cúi đầu bật cười chua chát.
“Vì tôi không cam lòng. Tại sao cô sinh ra đã ở vạch đích, còn tôi lại phải tranh giành từng miếng ăn với chuột trong cống rãnh. Thật bất công!”
Ngừng lại giây lát, cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt không còn oán hận, chỉ còn sự trong trẻo.
Giống hệt lần đầu tiên tôi gặp cô ta năm năm trước.
Giọng cô ta rất nhẹ, vương đầy bi thương.
“Tô Nam Nguyệt, là tôi thua rồi, tôi nhận. Thật ra tôi chưa từng yêu Cố Cảnh Ngôn, anh ta với tôi chỉ là một người đàn ông có tiền. Người tôi yêu thật sự đã chết dưới dao của chủ nợ, chết vào năm tôi mười tám tuổi, cái năm tôi yêu anh ấy nhất.”
“Còn cô, một đóa hoa trong nhà kính, sẽ không bao giờ hiểu được nỗi đau đó.”
Tôi cởi áo khoác, đắp lên người cô ta, xoay lưng bước ra cửa, dừng lại khẽ nói.
“Lâm Thiển, tôi chưa bao giờ làm hại cô. Cô có tin vào báo ứng không?”
Không chờ cô ta đáp, tôi rời khỏi căn phòng nồng nặc mùi hôi thối.
Tô Dục Thanh tiến lên che ô cho tôi, đôi mắt rũ xuống tràn ngập tự trách.
“Nguyệt Nguyệt, có phải đại ca đã sai rồi không? Anh nuôi em thành người lương thiện, ngay thẳng, nhưng lại để em chịu hết tính toán và tổn thương. Đại ca xin lỗi em.”
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, khẽ đáp,
“Đại ca, không phải lỗi của anh. Tất cả đều là lựa chọn của em.”
Tô Dục Thanh mấp máy môi, nhưng không nói gì. Tôi ôm chặt anh, như khi còn bé.
“Em thật sự may mắn, khi được làm con gái Tô gia, có những người anh tuyệt vời như vậy.”
“Thế còn nhị ca, tam ca thì không tốt sao?”
Tô Ngôn Xuyên và Tô Kỷ Niên bước tới, đầy vẻ ấm ức nhìn tôi.
Tôi cười ngọt ngào, “Các anh là những người anh tốt nhất trên đời của em.”
Trở về biệt thự, ba công tử Tô gia lẫy lừng thương trường, lúc này lại vụng về bận rộn trong bếp.
Ti vi đang phát bản tin thời sự, giọng phát thanh viên đều đều vang lên.
“Bên bờ sông phát hiện hai thi thể, qua giám định pháp y xác định là tổng tài Cố thị Cố Cảnh Ngôn và bạn gái Lâm Thiển, bước đầu phán đoán là chết đuối.”
Tôi tắt ti vi, đi vào bếp, chỉ tay vào củ khoai tây trên tay Tô Dục Thanh, trêu chọc.
“Đại ca, anh mà cứ thế này, chúng ta chỉ còn biết ăn vỏ khoai thôi đấy.”
Tô Dục Thanh ngẩng lên cười ngượng ngùng.
Chẳng bao lâu sau, trên bàn bày đủ tám món.
Chúng tôi cùng nâng cốc, chạm ly.
“Chúc mừng Nam Nguyệt được tái sinh!”
Hết