9
Điện thoại lại rung, trợ lý gửi tới từng bức ảnh và video.
Cố Cảnh Ngôn cúi đầu mở video, lập tức vang lên giọng nữ trong trẻo, “Giúp tôi làm giả chẩn đoán mù lòa, tôi muốn giác mạc của Tô Nam Nguyệt, anh biết phải làm thế nào chứ?”
Ánh dịu dàng trong mắt Lâm Thiển lập tức tan biến, chỉ còn hoảng hốt.
Video vẫn tiếp tục, “Hãy ngủ với kẻ trong phòng thay đồ, tao cho mày hai triệu.”
Sắc mặt Cố Cảnh Ngôn u tối, gân tay nổi hằn.
Lâm Thiển lao tới giật điện thoại ném xuống đất, níu chặt tay anh, mắt ngấn lệ trông vô cùng tủi thân.
“Không! Không phải vậy đâu, anh Cảnh Ngôn, tất cả là giả, chắc chắn do Tô Nam Nguyệt ghép để hãm hại em, cô ta ghen tị với em! Cô ta ghen vì anh tốt với em, anh phải tin em, anh Cảnh Ngôn ơi.”
Giọt lệ trong veo rơi xuống mu bàn tay Cố Cảnh Ngôn, anh đã không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu Lâm Thiển khóc trước mặt mình.
Cũng chính những giọt nước mắt ấy khiến anh mềm lòng hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác buông bỏ giới hạn, thậm chí vì Lâm Thiển mà nặng tay làm tổn thương tôi.
Cố Cảnh Ngôn đưa tay lau lệ ở khóe mắt người phụ nữ, giọng dửng dưng khó đoán.
“Ngoan, đừng khóc, khóc đến mù mắt thì khổ.”
Đột nhiên, anh siết mạnh lấy cổ mảnh mai của Lâm Thiển, trong mắt Cố Cảnh Ngôn ngập tràn hận ý.
“Ai cho mày lá gan làm hại Nam Nguyệt!”
Bàn tay siết chặt, như muốn lập tức lấy mạng Lâm Thiển.
Lý trí của Cố Cảnh Ngôn hoàn toàn bị cơn giận lấn át, anh không ngờ “bông hoa nhỏ” thuần khiết anh nâng niu lại nham hiểm độc ác đến thế, còn dám ra tay với người anh trân quý nhất.
Anh thấy mình như kẻ bị cô ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Lâm Thiển ra sức đập vào tay anh, khó nhọc rít ra vài chữ, “Em chết rồi… Tô… Nam Nguyệt cũng… sẽ không tha thứ cho anh…”
Cố Cảnh Ngôn lập tức buông tay, đứng trên cao nhìn xuống người đàn bà ho sù sụ như điên.
“Vậy dùng mày để đổi lấy sự tha thứ của Nam Nguyệt.”
“Mày không được chết, tử cung và giác mạc của mày, đều phải trả lại cho Nam Nguyệt.”
Lâm Thiển ngẩng phắt đầu, quỳ sụp xuống níu ống quần anh cầu xin, nhưng người đàn ông không thèm liếc cô ta một cái.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình của Cố Cảnh Ngôn, Lâm Thiển bật cười khẩy.
“Cố Cảnh Ngôn, buồn cười thật, người làm Tô Nam Nguyệt tổn thương là anh, tử cung và giác mạc của cô ta đều do anh cho người lấy, anh tưởng hi sinh em là có thể đổi được sự tha thứ sao? Anh nghĩ nhà họ Tô sẽ bỏ qua cho anh à? Xuống địa ngục cùng em đi.”
Bước chân người đàn ông khựng lại nhưng không quay đầu, anh rời khỏi biệt thự.
Sân vườn thoang thoảng mùi quế ngọt, trong đầu Cố Cảnh Ngôn vang lên giọng nói chứa đầy yêu thương của tôi, “Đợi hoa quế nở, em sẽ gả cho anh, làm cô dâu của Cố Cảnh Ngôn.”
Nước mắt lặng lẽ trượt khỏi khóe mắt anh, trong gió khẽ vang lên giọng khàn của anh, “Xin lỗi Nam Nguyệt, là anh sai rồi.”
Cố Cảnh Ngôn bấm máy cho trợ lý, “Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất tới kinh thành.”
10
Sau lần thứ mười bị quản gia nhà họ Tô từ chối, gần như một tuần không ăn không uống, Cố Cảnh Ngôn đã kiệt sức, trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu ngay trước cổng biệt thự Tô gia.
Từ xa nhìn người đàn ông ngã gục dưới đất, đôi mắt tôi bình thản như nước.
“Đưa hắn đi bệnh viện.”
Cố Cảnh Ngôn mở mắt lần nữa, trần nhà trắng toát đập vào mắt. Anh ngồi dậy, vừa hay đối diện ánh nhìn lạnh nhạt của tôi.
“Nam Nguyệt! Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi, đôi mắt em…”
Tôi đứng nhìn xuống anh, “Thấy tôi sáng mắt trở lại, anh thất vọng lắm phải không?”
Cố Cảnh Ngôn cúi đầu, giọng trầm thấp đầy thống khổ,
“Xin lỗi em Nam Nguyệt, là anh đã làm tổn thương em, là anh điên rồi, mới có thể làm ra những chuyện như thế… Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy…”
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng,
“Tất cả đều là do Lâm Thiển, là cô ta dụ dỗ anh, anh nhất thời hồ đồ mới mắc bẫy. Anh đã đưa cô ta tới đây, mặc em xử trí. Anh cũng đã chuẩn bị bác sĩ, những gì em đã mất anh sẽ đòi lại cho em. Hãy cho anh một cơ hội bù đắp, được không?”
Thấy bàn tay anh sắp chạm vào tôi, tôi lùi lại hai bước, bật cười lạnh,