- Trang chủ
- Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết
- Chương 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (2)
Chương 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (2)
Truyện: Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết
Tác giả: Túc Tinh Xuyên
- Chương 1
- Chương 2: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (1)
- Chương 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (2)
- Chương 4: Đếm nhịp tim đi vào giấc ngủ
- Chương 5: Chắc Chắn Thứ Kia Vỡ Rồi
- Chương 6: Quỷ May Mắn Chết Tiệt (1)
- Chương 7: Quỷ May Mắn Chết Tiệt (2)
- Chương 8: Quà kỷ niệm ngày cưới
- Chương 9: Mặc quần áo
- Chương 10: Ý Tưởng Tuyệt Vời
- Chương 11: Xem sổ sách
- Chương 12: Hỗn loạn
- Chương 13: Lần Đầu Cãi Nhau
- Chương 14: Anh đang suy nghĩ
- Chương 15: Dấu hiệu chẳng lành
- Chương 16: "Tám ngày sau gặp lại."
- Chương 17: Đài phun nước tình nhân
- Chương 18: Chờ người ở quán bar
- Chương 19: Giao Thức Ăn
- Chương 20: Hắc Cảng đêm mưa
- Chương 21: Sát Thủ Hàng Đầu
- Chương 22: Rời khỏi Hắc Cảng
- Chương 23: Đuổi theo
- Chương 24: Giảm xóc
- Chương 25: Siêu cấp may mắn
- Chương 26: Bảo Vệ Gia Đình
- Chương 27: Xe cứu thương
- Chương 28: Hồ Sơ
- Chương 29: Quá khứ đen tối
- Chương 30: Vô cùng thảm hại
- Chương 31: Trốn Đi
- Chương 32: Gia Đình Hoàn Mỹ
- Chương 33: Về Nhà Một Chuyến
- Chương 34: Đêm Xuân
- Chương 35: Lang Thang
- Chương 36: Đối Đầu Trực Diện
- Chương 37: Vạch trần
- Chương 38: Khoác loác
- Chương 39: Dạy Thay
- Chương 40: Học thêm
- Chương 41: Trái tim
- Chương 42: Chính là mày! Kẻ xấu!
- Chương 43: Cái gì đây?
- Chương 44: hoàn toàn không có nhận ra cậu ta.
- Chương 45: Xuân Hạ
- Chương 46: Em muốn cái đó
- Chương 47: Chó
- Chương 48: Mèo Tốt, Chó Xấu
- Chương 49: Mèo ngoan chó cũng ngoan
- Chương 50: Có thù tất báo
- Chương 51: Hợp tác
- Chương 52: Người Lạ
- Chương 53: One day more
- Chương 54: trung thành
- Chương 55: Thứ Năm Điên Cuồng
- Chương 56: Bổ sung
- Chương 57: Sherlock Holmes
- Chương 58: Holmes đã tới
- Chương 59: Một Cuộc Điện Thoại
- Chương 60: Cậu nhìn Lư Sâm
- Chương 61: Hợp đồng mới
- Chương 62: Trứng gà tiêu sưng
- Chương 63: Đi công tác một tháng rưỡi.
- Chương 64: Ngụy Lạp
- Chương 65: Nhảy lầu
- Chương 66: Đi chết đi
- Chương 67: Khen thưởng và yêu cầu
- Chương 68: Điểm yếu của Lư Sâm
- Chương 69: tuần trăng mật
- Chương 70: Mua máy bay tư nhân đi
- Chương 71: Thu hồi bắt đầu
- Chương 72: Bổ sung 2
- Chương 73: Hòa Bình
- Chương 74: Đừng Tức Giận
- Chương 75: Ba phe gặp mặt
- Chương 76: Giả thuyết về Sát Thủ Số Một
- Chương 77: Mùi máu tanh nhàn nhạt!
- Chương 78: làm ăn lớn
- Chương 79: Một mẻ bắt gọn
- Chương 80: Hắn muốn chuyển đi khỏi nơi này.
- Chương 81: Bù cho ngày hôm qua.
- Chương 82
- Chương 83: Hắn Phải Trở Thành Một Thanh Kiếm
- Chương 84: vì cái nhà này mà chiến.
- Chương 85: Chia rẽ
- Chương 86
- Chương 87: Đối Đầu
- Chương 88
- Chương 89: Bữa Tối Cuối Cùng
- Chương 90: Dù có chết
- Chương 91: "Không được nhúc nhích!"
- Chương 92: Vật Bảo Hộ Sinh Mệnh
- Chương 93: Cứu viện
- Chương 94: Tự sát
- Chương 95: Hồi sinh
- Chương 96: [Hết] Hoãn thi hành án vĩnh viễn
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc trọn đời
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Nếu gặp nhau sớm hơn
- Chương 99: Ngoại truyện 3: "Cậu nghĩ, thay đổi như thế nào thì tốt hơn?"
- Chương 100: Ngoại truyện 4
- Chương 101: Ngoại truyện 5: Vĩnh viễn không thay đổi
- Chương 102: Ngoại truyện 6: Tạ Kính Vũ
- Chương 103: Ngoại truyện 7: Bất ngờ
- Chương 104: Ngoại truyện 8: Vô nghĩa
- Chương 105: Ngoại truyện 9: Tìm một người bạn đời
- Chương 106: Ngoại truyện 10: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 107: Phiên ngoại 11: Nếu gặp lại sau này
- Chương 108: Ngoại truyện 12: Cậu không thoải mái
- Chương 109: Ngoại truyện 13: Trống rỗng
- Chương 110: Toàn văn kết thúc
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
“Ồ, xin lỗi. Vừa rồi anh không định từ chối, chỉ là anh quá bất ngờ. Anh không ngờ em lại nghĩ như vậy.” Lư Sâm nói, “Anh cũng không biết rằng với con người… ý anh là với chúng ta, mối quan hệ trước đây cần phải sửa chữa.”
Bạch Duy: …
Biểu hiện của Lư Sâm còn tệ hơn cậu tưởng.
“Thật ra, với anh mà nói cuộc hôn nhân này cũng đầy bất ngờ. Ít nhất là trước khi cưới, anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ dẫn em đến định cư tại thị trấn Tuyết Sơn. Lúc đó anh cứ nghĩ mình sẽ ở lại nhà họ Bạch cùng em, có một thân phận hợp pháp. Sau khi đến trấn Tuyết Sơn, anh cũng thường cảm thấy mơ hồ.” Lư Sâm nói, “Nhưng em nói đúng, chúng ta nên hòa nhập vào cuộc sống của người bình thường, tìm kiếm mục tiêu sống mới.”
Cách nói chuyện này rất quỷ dị, nhưng đây có được coi là… đồng ý không?
Một phút sau khi nhận được lời đồng ý từ Lư Sâm, Bạch Duy nghĩ giờ mình dừng lại cũng không quá dị thường. Cậu rút tay về, lau nhẹ khóe mắt:
“Em thật sự rất vui…”
“Anh cũng vậy.” Lư Sâm mỉm cười.
Đường cong nụ cười của hắn giống hệt trước đó. Bạch Duy hoàn toàn không thể nhận ra liệu hắn có thực sự vui hay không.
“Để chúc mừng, chúng ta uống súp nào.” Bạch Duy nói, dùng muỗng múc một thìa súp. Cậu phát hiện Lư Sâm cũng múc một thìa nhưng lại nhìn cậu, không nhúc nhích.
“Anh sao thế?” Bạch Duy lập tức cảnh giác. Cậu nghĩ kỹ lại, tin chắc mọi thứ đã hòa tan hoàn hảo trong nước.
Lư Sâm nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét:
“Em có thể gọi lại cái cách xưng hô vừa rồi một lần nữa không?”
Bạch Duy: …
Từ đó mắc nghẹn trong cổ họng cậu, nhưng cuối cùng cậu vẫn nở nụ cười gượng gạo, cố nói rõ ràng từ đó:
“Chồng à.”
Từng chữ rõ ràng.
Lư Sâm: “Ồ…”
Hắn nhấc bát lên, uống cạn một hơi. Vài giây sau hắn nói: “Hình như anh quên dùng muỗng rồi.”
Bạch Duy cầm muỗng:…
Hành vi vô duyên thế này, trách gì cậu luôn cảm thấy không sống nổi với hắn.
Lư Sâm: “Vậy ra, trong hôn nhân, mọi người thường gọi nhau bằng biệt danh như thế, đúng không?”
Bạch Duy lạnh lùng ăn hết phần của mình. Khi ngẩng lên, Lư Sâm đã rót rượu vang đỏ vào hai ly, đưa một ly cho cậu:
“Em có muốn chút rượu không?”
“Được chứ.” Bạch Duy mỉm cười nói.
Dưới ánh nến, họ cụng ly. Bạch Duy lặp lại lời thề trong lễ cưới:
“Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.”
“Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.” Lư Sâm nói.
Hắn nhìn sang người vợ bên kia bàn, Bạch Duy với mái tóc nâu nhạt mềm mại, phần mái gọn gàng xinh đẹp, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ. Hiếm khi Bạch Duy cười như vậy, hầu hết thời gian cậu giữ nét mặt lạnh lùng, dù là khi họ gặp nhau lần đầu ở Hắc Cảng, hay sau đó tại Bắc Đô. Ít nhất thì vào lần đầu tiên ở Hắc Cảng, Lư Sâm không hề nghĩ rằng Bạch Duy sẽ trở thành vợ mình.
Cho đến khi biết được thân thế của Bạch Duy, hắn nhận ra bản thân cần dựa vào gia thế của cậu để che đậy những điều bất thường của mình, nhằm hòa nhập vào xã hội loài người. Lư Sâm giấu đi thân phận quái vật, tiện thể "sưu tầm" Bạch Duy về nhà như một món đồ kỷ niệm cho cuộc đời mới mà hắn quyết tâm làm lại. Giống như cách hắn từng sưu tầm mọi chiến lợi phẩm trong quá khứ.
Hơn nữa, Bạch Duy rất hoàn hảo, lại còn đẹp. Điều đó hoàn toàn đáng giá.
Đây là năm thứ hai Lư Sâm rời khỏi tổ chức ngầm, thoát khỏi sự truy sát của kẻ thù cũ, thay thế danh tính “Lư Sâm” và tiếp nhận cả hồ sơ lý lịch, gia thế cùng vị “hôn thê” mà hắn chưa từng gặp. Cũng là năm đầu tiên hắn vô tình “chết đi sống lại” và bị vợ mình phát hiện.
Trong quá trình này, mọi chuyện đều xảy ra một cách bất ngờ và đầy sóng gió. Hắn không tiếp tục ở lại nhà họ Bạch mà lại chủ động mang theo Bạch Duy bỏ trốn. Sau khi chứng kiến cảnh hắn sống lại, Bạch Duy từng bỏ chạy, nhưng lại bị hắn bắt về. Họ sống yên ổn tại trấn Tuyết Sơn, nhưng mọi người xung quanh đều nghĩ rằng quan hệ của họ không tốt… Điều đó khiến một số người bắt đầu chú ý và dò xét cuộc sống của Lư Sâm.
Lư Sâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn rất dễ bị lộ.
Hơn nữa, hắn không thích cảm giác bị người khác nghĩ mình thất bại.
Hắn chỉ muốn sống như một người bình thường, sao lại khó đến thế.
Thực tế, mấy ngày trước hắn đã cân nhắc việc gói ghém Bạch Duy chạy đến một thị trấn khác. Lư Sâm sẽ thử bắt đầu lại “cuộc sống hạnh phúc bình thường” ở nơi ấy.
Nhưng rồi Bạch Duy bất ngờ lên tiếng.
Hiển nhiên, cuộc sống của hắn lại xuất hiện một bước ngoặt mới. Sau một khoảng thời gian dài phá hỏng mọi mối quan hệ vì không hiểu rõ xã hội loài người, cuối cùng vợ hắn cũng trở nên nhiệt tình hơn với hắn.
Ngay khoảnh khắc này, hắn cảm giác trái tim mình như rung động. Hắn chạm tay lên ngực, nghi hoặc cảm giác ấy.
Bạch Duy vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của Lư Sâm, lúc này trong lòng vui sướng, lập tức hỏi: “Chồng ơi, anh sao vậy?”
“Anh có một cảm giác kỳ lạ…” Lư Sâm đáp.
Độc có tác dụng rồi!
“Chắc chắn là vì anh đang hạnh phúc quá đấy chồng ạ.” Bạch Duy nở nụ cười rạng rỡ.
Thì ra đây chính là thứ hạnh phúc mà loài người luôn khao khát hay sao?
Đây là thứ mà những người bị hắn giết từng nguyền rủa rằng hắn sẽ không bao giờ có được?
Bây giờ hắn đã có rồi sao?
Lư Sâm tự hỏi.
Cho đến tối hôm đó, không chỉ lồng ngực của hắn rung động, mà cả dạ dày cũng bắt đầu cồn cào. Một cơn đau bùng lên từ bụng hắn.