- Trang chủ
- Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết
- Chương 27: Xe cứu thương
Chương 27: Xe cứu thương
Truyện: Có Chồng Chết Thường Xuyên Đều Biết
Tác giả: Túc Tinh Xuyên
- Chương 1
- Chương 2: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (1)
- Chương 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Bắt Đầu Từ Một Quyết Định (2)
- Chương 4: Đếm nhịp tim đi vào giấc ngủ
- Chương 5: Chắc Chắn Thứ Kia Vỡ Rồi
- Chương 6: Quỷ May Mắn Chết Tiệt (1)
- Chương 7: Quỷ May Mắn Chết Tiệt (2)
- Chương 8: Quà kỷ niệm ngày cưới
- Chương 9: Mặc quần áo
- Chương 10: Ý Tưởng Tuyệt Vời
- Chương 11: Xem sổ sách
- Chương 12: Hỗn loạn
- Chương 13: Lần Đầu Cãi Nhau
- Chương 14: Anh đang suy nghĩ
- Chương 15: Dấu hiệu chẳng lành
- Chương 16: "Tám ngày sau gặp lại."
- Chương 17: Đài phun nước tình nhân
- Chương 18: Chờ người ở quán bar
- Chương 19: Giao Thức Ăn
- Chương 20: Hắc Cảng đêm mưa
- Chương 21: Sát Thủ Hàng Đầu
- Chương 22: Rời khỏi Hắc Cảng
- Chương 23: Đuổi theo
- Chương 24: Giảm xóc
- Chương 25: Siêu cấp may mắn
- Chương 26: Bảo Vệ Gia Đình
- Chương 27: Xe cứu thương
- Chương 28: Hồ Sơ
- Chương 29: Quá khứ đen tối
- Chương 30: Vô cùng thảm hại
- Chương 31: Trốn Đi
- Chương 32: Gia Đình Hoàn Mỹ
- Chương 33: Về Nhà Một Chuyến
- Chương 34: Đêm Xuân
- Chương 35: Lang Thang
- Chương 36: Đối Đầu Trực Diện
- Chương 37: Vạch trần
- Chương 38: Khoác loác
- Chương 39: Dạy Thay
- Chương 40: Học thêm
- Chương 41: Trái tim
- Chương 42: Chính là mày! Kẻ xấu!
- Chương 43: Cái gì đây?
- Chương 44: hoàn toàn không có nhận ra cậu ta.
- Chương 45: Xuân Hạ
- Chương 46: Em muốn cái đó
- Chương 47: Chó
- Chương 48: Mèo Tốt, Chó Xấu
- Chương 49: Mèo ngoan chó cũng ngoan
- Chương 50: Có thù tất báo
- Chương 51: Hợp tác
- Chương 52: Người Lạ
- Chương 53: One day more
- Chương 54: trung thành
- Chương 55: Thứ Năm Điên Cuồng
- Chương 56: Bổ sung
- Chương 57: Sherlock Holmes
- Chương 58: Holmes đã tới
- Chương 59: Một Cuộc Điện Thoại
- Chương 60: Cậu nhìn Lư Sâm
- Chương 61: Hợp đồng mới
- Chương 62: Trứng gà tiêu sưng
- Chương 63: Đi công tác một tháng rưỡi.
- Chương 64: Ngụy Lạp
- Chương 65: Nhảy lầu
- Chương 66: Đi chết đi
- Chương 67: Khen thưởng và yêu cầu
- Chương 68: Điểm yếu của Lư Sâm
- Chương 69: tuần trăng mật
- Chương 70: Mua máy bay tư nhân đi
- Chương 71: Thu hồi bắt đầu
- Chương 72: Bổ sung 2
- Chương 73: Hòa Bình
- Chương 74: Đừng Tức Giận
- Chương 75: Ba phe gặp mặt
- Chương 76: Giả thuyết về Sát Thủ Số Một
- Chương 77: Mùi máu tanh nhàn nhạt!
- Chương 78: làm ăn lớn
- Chương 79: Một mẻ bắt gọn
- Chương 80: Hắn muốn chuyển đi khỏi nơi này.
- Chương 81: Bù cho ngày hôm qua.
- Chương 82
- Chương 83: Hắn Phải Trở Thành Một Thanh Kiếm
- Chương 84: vì cái nhà này mà chiến.
- Chương 85: Chia rẽ
- Chương 86
- Chương 87: Đối Đầu
- Chương 88
- Chương 89: Bữa Tối Cuối Cùng
- Chương 90: Dù có chết
- Chương 91: "Không được nhúc nhích!"
- Chương 92: Vật Bảo Hộ Sinh Mệnh
- Chương 93: Cứu viện
- Chương 94: Tự sát
- Chương 95: Hồi sinh
- Chương 96: [Hết] Hoãn thi hành án vĩnh viễn
- Chương 97: Ngoại truyện 1: Hạnh phúc trọn đời
- Chương 98: Ngoại truyện 2: Nếu gặp nhau sớm hơn
- Chương 99: Ngoại truyện 3: "Cậu nghĩ, thay đổi như thế nào thì tốt hơn?"
- Chương 100: Ngoại truyện 4
- Chương 101: Ngoại truyện 5: Vĩnh viễn không thay đổi
- Chương 102: Ngoại truyện 6: Tạ Kính Vũ
- Chương 103: Ngoại truyện 7: Bất ngờ
- Chương 104: Ngoại truyện 8: Vô nghĩa
- Chương 105: Ngoại truyện 9: Tìm một người bạn đời
- Chương 106: Ngoại truyện 10: Anh sẽ luôn ở bên em
- Chương 107: Phiên ngoại 11: Nếu gặp lại sau này
- Chương 108: Ngoại truyện 12: Cậu không thoải mái
- Chương 109: Ngoại truyện 13: Trống rỗng
- Chương 110: Toàn văn kết thúc
[TẶNG 10G BỘT TINH CHẤT B3] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Bạch Duy tựa vào tường, không ngừng khóc nức nở. Dù trong lòng Lư Sâm có bao nhiêu nghi ngờ hay băn khoăn, cũng đều tan biến trước vẻ mặt hiện tại của Bạch Duy.
Họ vội vã rời khỏi giường, Bạch Duy chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình màu đỏ thẫm. Cổ áo bằng lụa mở rộng lộ ra xương quai xanh trắng ngần… Lư Sâm vẫn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào chúng, cũng như độ cong khi chúng hơi nhô lên lúc Bạch Duy căng thẳng.
Từ sau tai nạn xe hơi, Bạch Duy không còn muốn làm chuyện đó với hắn nữa. Hôm nay nhân vụ tai nạn với cây nỏ, chính là cơ hội tốt để hai người làm lại... May mà hắn đã trượt từ tay vịn cầu thang lên đây để tránh làm bẩn bậc thềm ẩm ướt, nếu không thì làm sao tối nay hắn có lộc ăn thế này.
“Em yêu, dọn dẹp xong mọi thứ chúng ta lên giường nhé.” Lư Sâm nói. Mặc dù cây nỏ là một vũ khí k*ch th*ch sự hoài nghi trong lòng hắn, nhưng nghĩ đến việc Bạch Duy chỉ là một nhà văn ít ra ngoài, làm sao cậu biết được vũ khí là gì, chắc chỉ coi đó như món đồ trang trí thôi.
Hắn dễ dàng rút mũi tên ra khỏi bức tranh, nhưng trên đầu mũi tên lại có dấu vết của máu:“Ôi trời ơi… Em mau lại đây nhìn này…”
“Sao thế, chồng yêu?”
Tiếng gọi “chồng yêu” của Bạch Duy hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đôi mắt ầng ậc nước tựa như đang cố gắng làm dịu tình hình. Cậu tiến lại gần bên Lư Sâm, cùng hắn nhìn vào bức tranh.
"Có phải có một người bên trong bức tranh khi chúng ta mang nó từ cửa hàng đồ cổ về không?”
Nữ quỷ mặc đồ đỏ trong tranh đã bị mũi tên xé nát thành từng mảnh, đương nhiên Lư Sâm cho rằng máu trên mũi tên là của nữ quỷ. Bạch Duy trợn tròn mắt sau đó đau lòng nói:“Bức tranh của em! Thật là đáng tiếc!”
Không ngờ bức tranh của mình lại hữu dụng đến thế, không ngờ thực sự có ma, bức tranh này vốn dĩ có thể khắc chết chồng cậu, mũi tên này vốn dĩ có thể bắn chết chồng cậu.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này…
“Ôi không, ý em là, trời ạ chồng yêu… Trong bức tranh này lại có một nữ quỷ mặc đồ đỏ, suýt chút nữa anh bị bức tranh này hại chết rồi... Không, làm sao trong tranh lại có nữ quỷ được chứ? Thật sự đáng sợ quá...”
Khi Lư Sâm nhìn qua, Bạch Duy vội vàng chữa cháy.
Thực tế, lúc này trong mắt Lư Sâm chỉ có cổ và đôi chân dài của Bạch Duy. Nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của cậu, hắn l**m môi—trong đầu lại hiện lên hình ảnh Bạch Duy đảo trắng mắt không thể kiểm soát cơn co giật, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bạch Duy luôn cố nén âm thanh, chỉ khi ấy cậu mới không kìm được mà phát ra những tiếng r*n r* đầy mê hoặc, những âm thanh cậu tuyệt đối không để lộ trong ban ngày.
Cây nỏ bị trục trặc, đúng là một điều may mắn!
“Cưng à, đừng sợ, nữ quỷ chết rồi, đó là máu của cô ta. May mà cây nỏ của em bị hỏng.” Lư Sâm ôm lấy Bạch Duy, tay xoa vai cậu một cách đầy ẩn ý. “Không có em ở đây, làm sao nhà này được an toàn chứ?”
Lư Sâm không đặt nặng chuyện này, điều đó khiến Bạch Duy yên tâm đôi chút. Trong lòng cậu trách bản thân đã hành động bất cẩn—dùng nỏ quả thật quá dễ bị lộ. Nó có thể qua mắt được Lư Sâm, nhưng không chắc qua được mắt cảnh sát.
Tất cả là tại mười ngày ở Hắc Cảng, là tại vụ tai nạn trên xe khiến đầu óc cậu đầy máu nóng, lý trí rối loạn, chỉ còn nghĩ đến việc Lư Sâm nhất định phải chết. Vì điều đó mà cậu thậm chí không ngần ngại ra tay.
Cậu phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, kể cả khi vừa bị giam trên giường mấy ngày liền… Nhưng đúng lúc này, cậu cảm nhận được Lư Sâm đang chạm vào đùi mình.
Thảm kịch thứ ba đã xảy ra sau khi không thể g**t ch*t ông chồng và mất đi bức tranh. Cậu quay lại, thấy một đôi mắt xanh biếc nhìn cậu chằm chằm không chớp.
“Chồng…”
Một tiếng “chồng” vốn dùng để làm người ta mất cảnh giác, giờ lại phản tác dụng. Lư Sâm nhéo đùi của cậu:“Cưng à, đã một ngày rồi chúng ta chưa làm…”
“Nhưng mà...”
“Cưng à, vết trên cổ em cũng nhạt rồi.” Lư Sâm cắn lấy cổ áo cậu, thì thầm:“Để anh xem đùi em thế nào…”
Kể từ sau chiếc xe tải ấy, phòng đàn trên tầng một đã trở thành cơn ác mộng của Bạch Duy. Trong lúc lăn lộn, hai người họ đi vào phòng đàn. Bạch Duy bị ép chặt lên cây đàn piano, mười ngón tay của cậu chà xát trên phím đàn trắng tinh, tạo nên một bản nhạc êm tai.
Cùng lúc đó, Bùi Kiệt lăn lộn giãy dụa trong tầng hầm ngầm.
Có độc! Rượu có độc!
Gã lao vào nhà vệ sinh, cố gắng móc họng nôn thốc nôn tháo.
Rốt cuộc là dạng người như thế nào mà trong tầng hầm cũng trang bị vòi nước với bồn cầu thế này?
Gã uống nước từ vòi, đầy một bụng rồi lại nôn ra. Uống, nôn, cứ thế lặp đi lặp lại.
Thế vẫn chưa đủ!
Âm thanh từ phòng đàn càng lúc càng mãnh liệt, mạnh yếu đan xen, hòa cùng tiếng động trong tầng hầm tạo thành giai điệu của nhịp 2/4.
Bùi Kiệt suy yếu bò lết ra khỏi tầng hầm, gã co giật cố gắng bò đến phòng tắm.Trong phòng tắm có thuốc giải độc mà gã cần!
Khu dân cư bình thường này sắp g**t ch*t gã! Cuối cùng Bùi Kiệt cũng phải thừa nhận điều đó.
Khoảnh khắc hộp y tế rơi xuống sàn phát ra tiếng động lớn, Bùi Kiệt nhắm mắt, tuyệt vọng chờ đợi hai người kia đến để bắt gã. Nhưng ngay lúc đó, một âm thanh còn lớn hơn, đinh tai nhức óc vang vọng cả tòa nhà!
“Ruỳnh!!”
Ngôi nhà rung chuyển, đèn của nhà ông chủ siêu thị bên cạnh lại sáng lên.
“Chồng yêu!”
Tiếng Bạch Duy từ phòng đàn vọng ra, hơi thở gấp gáp:“Đầu anh... đầu anh bị nắp đàn đập vào rồi!”
“Chồng yêu!!”
Rốt cuộc là tư thế nào mà có thể khiến đầu chồng cậu lại bị nắp đàn piano đập vào vậy?
Đệ nhất sát thủ đã không rảnh suy nghĩ vấn đề này, gã nuốt vào toàn bộ lọ thuốc giải độc, nôn sạch thứ trong bụng rồi ngã gục, bất tỉnh nhân sự.
Một khắc kia gã tự nói với mình, khu dân cư này thật sự quá đáng sợ.
Chờ gã tỉnh lại, gã nhất định phải chạy ra khỏi nơi này... Nhưng ít nhất lần này, chắc lão chồng của cái nhà này đã bị xử rồi chứ?
Cốc cốc cốc!”
“Cốc cốc cốc!”
“Nhà các người nửa đêm làm cái gì vậy? Trời đất ơi! Sao nửa đêm mà còn gây ra tiếng động lớn thế này? Tôi bị suy nhược thần kinh, các người biết không?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi của hàng xóm, hai chân Bạch Duy tr*n tr** ngồi trên người Lư Sâm. Cậu rối bời, nhưng tay vẫn đặt ở trước ngực, nắm chắc chiếc ốc vít dùng để cố định nắp đàn piano.
Cuối cùng, cuối cùng… Trái tim của Bạch Duy đập thình thịch không ngừng, trong lòng cậu ngập tràn niềm vui không thể diễn tả.
20% đến từ trại thái chết của Lư Sâm với cái đầu bị kẹt dưới đàn piano, 80% còn lại chính là khi cậu đã thành công dàn dựng một cái chết "tình cờ"!
Cuối cùng cậu cũng vượt qua hết thảy tình cảm dư thừa, trở lại là bản chất của chính mình, chế tạo ra một cái chết ngoài ý muốn.
Bạch Duy vui vẻ hơn bao giờ hết, chưa bao giờ cậu thấy cơ thể của chồng mình đẹp đẽ đến thế. Chẳng mấy chốc cậu sẽ nhận được tiền bồi thường tử vong, chấm dứt cuộc hôn nhân đầy dối trá với “xác sống” này, và bắt đầu một cuộc sống mới…
Lư Sâm chắc chắn đã chết, phải không? Không thể nào hắn vẫn đang nằm dưới nắp đàn, tự hỏi phải bịa ra chứng cứ mình còn sống như thế nào, sợ bị cậu phát hiện còn sống chứ?
Bạch Duy chậm rãi đứng dậy, đôi chân run rẩy đến mức suýt không thể đứng vững. Một cuộc sống hỗn loạn, một Lư Sâm giả dối, một “xác sống” hồi sinh, hơn nửa tháng ở Hắc Cảng, cuối cùng cũng đã lắng xuống.
Chỉ còn tiếng quát tháo của ông chủ siêu thị vẫn vang vọng bên ngoài.
Bạch Duy quỳ xuống bên ghế đàn, ôm mặt khóc lớn:
“Chồng ơi… chồng của em…”
“Sao anh lại chết rồi?!”
Tiếng khóc của cậu lớn dần, đinh tai nhức óc chấn động đến mức làm ông chủ siêu thị do dự. Ông ta ở bên ngoài cửa run run nói:“Có chuyện gì vậy? Đừng nói là có người chết nhé. Nếu có người chết thì giá nhà khu này sẽ giảm đấy!”
“Cậu, cậu đừng khóc to thế! Gọi cảnh sát đến thì phiền phức lắm. Để tôi vào xem, chúng ta bàn bạc một chút…”
Đáng tiếc, Bùi Kiệt đã ngất xỉu trên vũng nôn của mình. Nếu tỉnh, chắc chắn gã sẽ đứng lên chửi rủa rằng cả khu phố này toàn những kẻ điên.
Bạch Duy không thể nào ngờ hàng xóm bên trái nhà mình có chủ nghĩa hiện thực điên tới vậy, cậu hơi do dự tự hỏi mình có nên khóc đến đau thấu tâm can hơn nữa để lôi ông thẩm phán đáng kính sống bên phải làm nhân chứng không.
Đúng lúc đó, một bàn tay mạnh mẽ đặt lên người Bạch Duy.
Bạch Duy run rẩy ngẩng đầu, đối diện đôi mắt xanh biếc của chồng mình, trên cổ hắn còn vết đỏ bầm.
Bạch Duy: “Anh…”
“Em yêu, đừng khóc nữa. Anh vẫn chưa chết.”
“Không thể nào, em đã thấy…”
“Ha ha, khi nãy đúng là đầu anh bị đập, làm anh ngất đi một lát.”
Bạch Duy: "Sao có thể như vậy được..."
Lư Sâm: "Em yêu, cho dù có bị đẩy xuống địa ngục, anh cũng sẽ quay lại bên em."
Bạch Duy: "Không... không! Chắc chắn lúc nãy anh đã chết! Sao anh lại không chết?"
Ông chủ siêu thị ngoài cửa reo lên: "Không ai chết à? Không ai chết thì tốt quá! Tôi gọi xe cứu thương rồi, chắc họ sắp tới!"
Lúc này Lư Sâm ngồi xuống, dịu dàng v**t v* sườn mặt của Bạch Duy."Em yêu, em bị dọa sợ rồi à? Tất nhiên là anh chưa chết." Hắn mỉm cười nói, "Nghe em nói cứ như đang mong anh chết vậy."
Bạch Duy ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt Lư Sâm sâu thẳm như đại dương.
Cuối cùng khi xe cứu thương đến, Bạch Duy úp mặt vào cơ bụng của Lư Sâm, bật khóc nức nở.
"Chồng ơi, may quá, anh không chết... Thật sự là may quá!"
Bạch Duy không thể kìm nén được tiếng khóc của mình. Dù gì ở thị trấn nhỏ này, chỉ cần xe cứu thương đến một lần, chi phí cũng lên đến hai nghìn.
...
"Bác sĩ, lời bác sĩ nói là thật chứ? Trên cổ chồng tôi chỉ là tổn thương mô mềm thôi sao?"
"Đúng vậy, rất may mắn. Có lẽ đầu cậu ấy đã kẹt đúng vào một khe hở nào đó." Bác sĩ trả lời.
Bạch Duy: “Anh ấy thật sự không bị nứt một chút xương sọ nào? Không có chút mạch máu nào bị vỡ? Nội tạng của anh ấy thậm chí không có lấy một vết thương nhỏ?”
Bác sĩ: “Không, trông chồng cậu rất khỏe mạnh.”
Bạch Duy vẫn không yên tâm, nói: “Chúng ta nên làm thêm một vài kiểm tra, chẳng hạn như CT, MRI, X-quang, xét nghiệm máu… Tôi muốn kiểm tra kỹ lưỡng cho chồng mình để biết được điểm yếu trên cơ thể và những bệnh tiềm ẩn dễ phát sinh…”
Trước sự yêu cầu của Bạch Duy, bác sĩ buộc phải kê đơn kiểm tra toàn diện cho Lư Sâm. Ông nói với Lư Sâm: “Tôi chỉ từng gặp những người nhà sợ phí kiểm tra quá đắt, chưa từng thấy ai như vợ cậu, quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cậu đến thế! Cậu thật may mắn khi có một người vợ chu đáo như vậy!”
“Cảm… cảm ơn.” Lư Sâm gãi đầu, “Tôi cũng nghĩ mình thật may mắn.”
Bạch Duy chạy đi đóng tiền, tối nay ở bệnh viện, cậu gần như không giao tiếp nhiều với Lư Sâm, điều này khiến hắn cảm thấy nghi hoặc.
Hắn cầm túi bệnh án của mình, định đi tìm cậu. Lúc này, một thứ rơi ra từ trong túi bệnh án.