12.

Vừa ra khỏi ngự thư phòng, ta nhịn không được mà giận dữ quát khẽ:

“Ngươi là đồ ngốc sao?! Vạn nhất ta ưng người khác, chẳng phải trận đòn này ngươi ăn uổng phí ư?!”

Hắn mặt trắng như giấy, thế mà lại khẽ cười, giọng khàn mà ấm:

“Nhưng thần không thể cứ ngồi im mà buông tay.

Chỉ cần nghĩ tới cảnh công chúa rơi vào vòng tay kẻ khác, thần liền ruột gan như thiêu, lửa ghen bừng bừng.”

Ta nghe vậy, mắt bỗng cay xè, ráng nén giận mà cũng chẳng nỡ mắng hắn, chỉ đỏ mắt, im lặng suốt dọc đường.

Vào điện rồi, dưới ánh mắt đầy hàm ý của Huyền Âm và Nghiên Khanh, ta đuổi hết bọn họ ra ngoài, khép cửa lại.

Ngự y còn chưa đến.

Ta rốt cuộc nhịn không được, vươn tay nắm cổ áo hắn:

“Cho ta xem vết thương.”

“Công chúa…”

Hắn bất ngờ nắm lấy cổ tay ta, đôi mắt đỏ ửng nơi đuôi, ánh nhìn lảng tránh:

“Chuyện này… thật không hợp lễ…”

Trời chữ trên kia bắt đầu lóe sáng điên cuồng:

【Khoan đã, hai người các ngươi đang làm gì đó? Sao ta không nhìn thấy gì?!】

【Có chuyện gì mà bản vip tôn quý như ta lại bị cấm xem chứ?!】

【A a a đừng vào phòng tối mà!】

Ta mặc kệ mấy lời hỗn loạn ấy.

Nghe hắn nói vậy, ta thoáng sững người, rồi vừa tức vừa buồn cười — đau đến thế mà còn nghĩ chuyện này ư?

“Thôi Trạc Trần,”

Ta kéo mạnh vạt áo hắn, ánh mắt nghiêm nghị:

“Giờ cho ngươi hai lựa chọn.”

“Một, ngoan ngoãn để ta xem vết thương.”

“Hai,”

Ta khẽ kiễng chân, ghé sát tai hắn, giọng nhẹ mà lạnh:

“Để ta trói ngươi lại mà xem. Ngươi tự chọn đi.”

Hắn thở gấp, cổ họng khẽ động, mặt quay đi mà cứng đờ cả người.

Ta chẳng chút do dự, tay đặt ngay lên cổ áo hắn, vừa kéo được một khoảng, ngón tay không cẩn thận chạm lên lồng ngực hắn.

“Thình — thịch —”

Tiếng tim đập mạnh như sấm ngay dưới tay, làm mặt ta đỏ bừng.

Ta hoảng hốt rụt tay lại, khẽ lầm bầm:

“Thôi… chờ ngự y tới đi vậy.”

13.

Nể tình hắn bị thương, đợi ngự y kê đơn sắc thuốc xong, ta liền buộc hắn về phủ nghỉ ngơi.

Vài ngày sau, phụ hoàng truyền Thôi thị trung vào cung nghị chuyện.

Ta ngồi trên xích đu trong hoa viên, lòng có hơi thấp thỏm.

“Công chúa.”

Giọng nói thanh lạnh mà êm ái từ sau lưng vọng tới.

Ta giật mình ngoảnh lại — Thôi Trạc Trần đang chậm rãi bước đến, ánh nắng rọi lên người hắn như dát một tầng kim quang nhàn nhạt.

Hôm nay hắn mặc thường phục xanh lam đậm, vì dưỡng thương mà gầy đi đôi chút, ngũ quan lại càng thêm tuấn tú khắc sâu, tay áo rộng phất gió, tựa một khối mỹ ngọc đi động.

【Quả là tình yêu tưới nhuần, dưỡng thương thôi mà càng đẹp ra…】

【Chậc chậc, công chúa nhìn đến ngây người luôn kìa】

Ta thấy mặt nóng ran, lập tức nhảy khỏi xích đu, nghiêm giọng:

“Vết thương ngươi sao rồi? Sao vào cung vậy?”

Hắn rũ mi, lông mi dài phủ xuống, giọng hơi khàn mà dịu:

“Một ngày không thấy, tựa ba thu xa cách.”

Ta hừ nhẹ, lại ngồi xuống xích đu, cố ý nghiêm mặt:

“Thấy ngươi miệng ngọt như vậy, bản cung cho phép ngươi lại gần hầu trà.”

Ánh mắt ta khẽ liếc về phía bàn nhỏ bên cạnh đặt sẵn bánh hoa đào viền chỉ vàng.

Hắn mỉm cười, rửa tay sạch sẽ, cẩn thận cầm một miếng, đưa tận miệng ta.

Ta khẽ cắn, vị ngọt thơm lan khắp khoang miệng, mắt hơi híp lại vì sung sướng.

Thấy ngón tay hắn dính chút bột đường, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta khẽ cúi tới, nhẹ nhàng liếm đi.

Thôi Trạc Trần cả người cứng đờ, mắt mở lớn nhìn ta ngẩn ngơ.

Ta gian xảo nắm dây xích đu, nghiêng người sát lại, cong khóe môi:

“Ngọt lắm.”

Ánh mắt hắn sâu như giếng cổ, đột nhiên vươn tay muốn bắt lấy cổ tay ta.

Ta bật cười khẽ, mũi chân khẽ điểm đất, xích đu liền lướt ngược ra sau, váy lụa tung bay như đóa mẫu đơn nở rộ.

Hắn chụp hụt.

Giữa những nhịp xích đu lên xuống, ta len lén quan sát thần sắc hắn, bỗng hơi chột dạ: chẳng lẽ trêu quá đà rồi sao?

Ta vội gắng mũi chân chạm đất, định cho xích đu dừng hẳn.

Đúng lúc đó, xích đu chợt lắc mạnh.

“Á!”

Ta kinh hãi kêu lên, tay buông lỏng theo phản xạ.

Cảnh vật trước mắt bỗng đảo lộn, cả người ta nhào thẳng về phía trước.

Ta nghe thấy tiếng hốt hoảng vang lên từ mấy cung nữ đứng canh ở xa.

Thế nhưng cơn đau mà ta tưởng tượng không hề ập đến.

Một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy ta, đỡ thật vững, má ta khẽ áp vào lồng ngực phảng phất mùi hương nhạt của trúc.

“Thanh An!”

Thôi Trạc Trần cúi đầu nhìn ta, giọng khẩn thiết:

“Có hoảng sợ không?”

Ta còn chưa hoàn hồn, ngẩng đầu lên liền đối diện ngay gương mặt hắn ở khoảng cách gần trong gang tấc, lúc ấy mới giật mình phản ứng:

“Còn vết thương của ngươi?!”

“Không hề gì.”

Hắn không chớp mắt, chỉ lẳng lặng nhìn ta chăm chú.

“Ta… ta cũng không sao…”

Ta lúng búng đáp nhỏ, lúc này mới nhận ra bàn tay hắn vẫn siết chặt nơi eo ta, tư thế giữa hai người vô cùng ám muội.

Dường như hắn cũng ý thức được, khẽ hắng giọng một tiếng, nhưng cánh tay vẫn không hề nhúc nhích:

“Công chúa, đứng vững được không?”

Ta cụp mắt xuống, mặt đỏ như lửa, lắc đầu khe khẽ, giọng lí nhí như muỗi kêu:

“… Chân mềm nhũn rồi.”

Ánh mắt hắn khẽ dao động một thoáng:

“Vậy… thần thất lễ.”

Dứt lời liền dứt khoát ôm ngang lấy ta, sải bước hướng về phía bàn đá.

Hắn nhẹ nhàng đặt ta xuống ghế đá, một chân quỳ dưới đất trước mặt ta, giọng hạ xuống mềm nhẹ tựa nước:

“Có bị thương ở đâu không?”

Ta chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt rạng ý cười:

“Không có. Vừa rồi… hình như ngươi gọi tên ta?”

Hắn mím môi, bình tĩnh đáp:

“Công chúa nghe lầm rồi.”

“Ồ ~ thật vậy sao…”

Ta bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng:

“Vậy để bản cung đi hỏi Huyền Âm bọn họ xem có nghe được không. Tiểu Thôi đại nhân, ngươi dám lừa gạt công chúa, tội ấy gọi là đại bất kính ~”

Hắn vẫn không chớp mắt, thẳng thắn nhìn ta:

“Vậy công chúa muốn trị thần tội gì?”

“Đương nhiên!”

Ta ngẩng cằm, cười ngọt ngào:

“Bản cung muốn phạt ngươi — cả đời này đều phải ở bên ta.”

(Toàn văn hoàn)