Chương 8
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Những giọng nói ấy quen thuộc vô cùng chính là của các “chủ nhân” món ăn này.
Tôi giơ tay ra hiệu OK về phía xa, đáp lại tấm lòng của họ.
Cuối cùng, không phụ kỳ vọng, tôi quét sạch nguyên một bữa.
Ăn no đến mức có cảm giác ngày mai cũng khỏi cần ăn nữa.
Tranh thủ lúc chú bảo vệ quay đầu sang hướng khác, tôi cố nhét ba cái bánh bao đậu đỏ vào túi áo, rồi kéo áo khoác phủ lên để che lại.
Về đến lớp, tôi lặng lẽ trao lại ba cái bánh bao đậu đỏ ấy cho chủ nhân của nó.
Sau đó, tranh thủ từng giờ ra chơi, tôi bắt đầu lần lượt trả lại tiền bao gồm cả tiền đồ ăn lẫn phí chạy vặt kèm theo.
Có người hỏi tôi tại sao lại trả lại tiền.
Tôi vừa đếm tiền vừa thuận miệng đáp:
“Vì tớ không kịp giao đồ tận tay cho mọi người, đồ lại do tớ ăn hết rồi. Trả lại là điều nên làm mà.”
Câu trả lời khiến họ cảm động vô cùng.
Mọi người nói sau này vẫn sẽ tiếp tục nhờ tôi chạy vặt.
Tôi cảm động lắm, cười nói:
“Nhất định rồi đó nha!”
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, mình… đã không còn làm nổi việc này nữa rồi.
Trường bắt đầu xây lại khu giảng đường mới, tiện thể cũng sửa sang lại cả bức tường bao quanh.
Trên tường còn gắn thêm một vòng lưới sắt.
Tôi mà leo lên, chẳng phải sẽ bị đâm thủng xác à…
Sáng thứ Hai sau đó, tôi chính thức nhận được thông báo xử phạt.
Một đám người túa lại vây quanh an ủi tôi:
“Dù cậu có bị xử phạt, trong lòng bọn tớ, cậu vẫn là người mua hộ vĩ đại nhất!”
Tôi vừa cười vừa đùa giỡn với họ.
Chỉ đến khi đêm khuya vắng lặng, tôi mới trùm kín chăn, lặng lẽ tính toán số tiền còn lại.
Trừ đi số tiền đã hoàn lại vì không kịp mua, cộng thêm bốn trăm đồng mà dì kia đã đưa, rồi cộng cả tiền lãi kiếm được gần đây…
Trừ thêm hai trăm đồng đã nộp cho căng-tin và mấy khoản lặt vặt linh tinh, tôi còn lại khoảng hơn bốn trăm tệ.
Không sao, tiết kiệm một chút thì vẫn đủ cầm cự thêm hai tháng nữa!
Giờ đã là tháng Tư, hơn hai tháng nữa là được nghỉ hè rồi.
Tôi sẽ đi làm thêm trong kỳ nghỉ hè, rồi lại tranh thủ đi làm tiếp vào kỳ nghỉ đông.
Tiền sinh hoạt cho năm lớp Mười Hai chẳng phải cứ thế mà có à?
Easy!
Nói thì nghe nhẹ nhàng vậy thôi…
Thực tế thì cuộc sống đúng là rất chật vật.
Cái gì cũng phải tính toán, tiết kiệm từng đồng từng cắc.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui, vì xung quanh tôi đều là những người bạn tốt bụng, thân thiện.
Cùng nhau tám chuyện, cùng nhau cố gắng học hành khoảng thời gian ấy, tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được.
Có người sống giữa ngọt ngào mà vẫn có vị đắng.
Còn tôi là tìm niềm vui trong những ngày tháng gian khó.
Nhưng nhất định phải tin rằng đã gọi là “cuộc đời”, thì chắc chắn sẽ có những khoảnh khắc ngọt ngào và hạnh phúc.
Phải thật trân trọng và cảm nhận chúng cho thật sâu sắc nhé.
27
Hôm đó, khi tôi chợt nhận ra mình vừa tròn mười tám tuổi, tôi đang ngồi tại chỗ, cặm cụi làm bài tập.
Đột nhiên, đèn trong lớp vụt tắt.
Tôi ngẩng đầu lên mới phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía mình.
Ngoài cửa lớp, Hứa Diệu và mấy bạn khác bước vào, trên tay là một chiếc bánh kem.
Họ đặt bánh lên bục giảng, rồi kéo tôi lên phía trên.
Giai điệu bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên đột ngột.
Dưới ánh nến vàng ấm áp, cả lớp cùng đồng thanh hát:
“Chúc mừng sinh nhật cậu! Chúc mừng sinh nhật cậu!”
“Tạm biệt mọi phiền muộn, xin chào những niềm vui tới nhé!”
Giữa ánh mắt của bao người, tôi nhắm mắt lại, thầm ước một điều.
Tôi ước rằng suốt chặng đường đời sau này, mình vẫn sẽ gặp được những người tuyệt vời như thế.
Khoảnh khắc thổi tắt ngọn nến, ánh lửa khẽ chập chờn rồi vụt tắt, ánh đèn lớp lại sáng bừng trở lại.
Tôi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt họ ấm áp như ánh mặt trời.
Thì ra… đây là cảm giác của tuổi mười tám sao?
Tôi chợt nhớ ra thật ra tôi đã học muộn một năm.
Học xong lớp Một, ba mẹ chuyển tôi sang trường khác.
Giáo viên ở trường mới thấy tôi nhỏ con quá, liền đề nghị cho tôi lưu ban một năm.
Ba mẹ khi đó bận rộn đủ thứ chuyện, nghe vậy liền vui vẻ đồng ý.
Thế nên, tôi lớn hơn các bạn trong lớp một tuổi.
May mà năm đó tôi lưu ban.
Nhờ vậy, tôi mới có thể gặp được những người tuyệt vời thế này.
Chiều hôm đó tan học, tôi xin phép cô giáo để về nhà, cũng tiện mang theo điện thoại.
Nếu hôm nay thật sự là sinh nhật mười tám tuổi của tôi…
Vậy thì món quà bất ngờ mà bà ngoại từng nói, chắc cũng sẽ đến nhỉ?
28
Khi tôi vừa đến trước cổng nhà, đúng lúc bắt gặp một người đang cầm một bó hoa, đối chiếu địa chỉ.
Thấy tôi, người ấy dè dặt hỏi:
“Cho hỏi em có phải là Trần An Duyệt không?”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng vẫn còn đang ngạc nhiên.
Người đó lại nói ra một điều khiến tôi càng kinh ngạc hơn:
“Đây là bà ngoại em gửi tặng. Chúc mừng sinh nhật nhé!”
Nhờ lời giải thích của chị ấy, tôi mới hiểu được nguồn gốc của bó hoa này.
Thì ra, trước khi bà ngoại qua đời, bà đã dặn dò tiệm hoa mà bà yêu thích nhất khi còn sống.
Bà bảo, đến đúng ngày tôi tròn mười tám tuổi, phải đem một bó hoa do chính tay bà chọn, gửi tới tận trường học cho tôi.
Trên tấm thiệp nhỏ gắn vào bó hoa viết rằng:
“Chúc mừng sinh nhật, Duyệt Duyệt! Đây là món quà bất ngờ của tuổi mười tám. Phần còn lại, hẹn gặp ở ‘chiếc rương nhỏ chỗ cũ’ của chúng ta nhé!”
Tôi đón lấy bó hoa từ tay chị ấy.
Sau khi người của tiệm hoa rời đi, tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cuối cùng cũng không thể kìm được nước mắt.
Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh bà ngoại đeo kính lão, dò từng ngày trong cuốn lịch điện thoại để tính toán thời gian…
Chỉ cần nghĩ đến cảnh ấy thôi, nỗi nhớ đã dâng lên nghẹn ngào trong lồng ngực.
Nỗi nhớ như một con sông nước chảy lặng lẽ mà không bao giờ ngừng.
Tôi đã khóc thật lâu.
Mãi cho đến khi nhớ ra phải đi tìm “chiếc rương nhỏ chỗ cũ” mà bà nhắc đến.
Sau khi cẩn thận đặt bó hoa bà gửi vào chỗ trang trọng, tôi lập tức gọi xe đến nhà bà.
Tôi đã rất lâu rồi… không quay lại nơi ấy.
Bình thường mỗi năm tôi chỉ đến nhà bà vài lần, năm nay bận quá, mới ghé qua một lần duy nhất vào đầu năm.
Nơi tôi và bà ngoại hay lui tới nhất, chính là gác mái nhỏ ở nhà bà.
Vì từ đó có thể ngắm sao, tôi thường nằm trong vòng tay bà, cùng nhìn lên bầu trời lấp lánh
đó chính là cả tuổi thơ của tôi.
Nếu sau khi mất, con người thực sự sẽ hóa thành một vì sao trên trời, thì con cầu mong bà sẽ trở thành ngôi sao sáng nhất.
Ba mẹ tôi hiếm khi đến nhà bà, mỗi năm chỉ ghé một lần.
Họ chỉ quanh quẩn ở tầng một.
Mỗi lần theo họ đến, tôi cũng chỉ loanh quanh dưới tầng một dọn dẹp, đi dạo, ngồi nghỉ…
Chưa từng bước chân lên gác mái.
Tôi sợ , sợ nhìn cảnh xưa gợi lại chuyện cũ.
Càng nhìn, càng đau lòng.
Ngay cả bây giờ, tôi cũng đã do dự rất lâu mới dám bước lên.
Khoảnh khắc đặt chân vào, ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu rọi lên sàn gỗ.
Một chiếc hộp nhỏ nằm yên lặng ở đó.
Tựa như bà đang đứng đó, lặng lẽ đợi tôi, rồi nở nụ cười hiền hòa:
“Duyệt Duyệt, con đến rồi à.”
Trên hộp có một chiếc khóa mật mã.
Tôi gần như không cần nghĩ ngợi, bấm ngay ngày sinh nhật của mình.
“Cạch.”
Ổ khóa bật mở.
Bên trong là một bức thư.
Tôi cầm nó lên, mới phát hiện phía dưới còn có một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi rút tờ giấy thư ra.
【Duyệt Duyệt, chúc mừng sinh nhật!
Dù bà không còn bên cạnh nữa, con cũng không được mít ướt đâu đấy.
Phải luôn lạc quan, luôn tiến về phía trước như trước kia,
phải khiến cuộc sống của mình thật rực rỡ và đầy màu sắc!
Số tiền năm vạn tệ này, là bà để dành cho con vào đại học.
Nếu có việc gấp thì cứ dùng trước cũng được,
nhưng không được tiêu xài hoang phí như trước kia nữa đâu nhé!
Bà ngoại, người luôn yêu con mãi mãi】
Bức thư rất ngắn, nhưng tình yêu gửi gắm bên trong lại dài và sâu vô tận.
Bà ơi, con đã lâu rồi không còn tiêu xài phung phí nữa.
Và con cũng… mãi mãi yêu bà.
29
Cho đến khi tốt nghiệp lớp Mười Hai, tôi chỉ gọi điện cho ba mẹ được vài lần.
Chủ yếu là khi tôi đến đồn công an xin tách hộ khẩu.
May mà bà ngoại đã để lại cho tôi một căn nhà, giúp tôi có thể trở thành chủ hộ độc lập.
Qua những cuộc điện thoại ngắn ngủi ấy, ba người chúng tôi ai cũng bình tĩnh một cách xa lạ giống như ba người dưng, đang cố nói chuyện cho xong.
Một nhà năm người, cuối cùng chia thành ba cuốn sổ hộ khẩu riêng biệt.
Sau đó, họ dập máy.
Cũng là lúc họ hoàn toàn rời khỏi cuộc đời tôi.
Trước khi tốt nghiệp cấp ba, vì thành tích học tập xuất sắc, ban giám hiệu đã hủy bỏ quyết định xử phạt tôi.
Thầy hiệu phó lẩm bẩm nói, hiện giờ trường đã đổi đội ngũ điều hành căng-tin mới, chắc sẽ không còn xảy ra những chuyện “kỳ lạ” như hồi tôi còn buôn đồ ăn nữa.
Tôi chỉ cười cười, không nói gì.
Căng-tin mới tôi cũng từng thử rồi đúng là rẻ thật.
Nhưng… vẫn dở tệ như cũ.
Người kế nhiệm tôi chắc đang chuẩn bị sẵn sàng để ra trận rồi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm thêm suốt hai tháng hè.
Tháng cuối cùng, tôi cầm địa chỉ xin được từ người khác, đến thăm ba mẹ.
Tôi không gặp họ trực tiếp, chỉ đứng từ xa, lặng lẽ nhìn xem cuộc sống hiện tại của họ ra sao.
Trông… cũng ổn cả.
Em trai và em gái tôi đều đã lớn, ai nấy cũng cao lên nhiều.
Từ xa nhìn nụ cười rạng rỡ của bọn nhỏ, tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.
Tốt quá rồi chúng ta đều đã trưởng thành.
Thấy các em sống tốt như vậy, tôi cũng yên tâm rồi.
Còn tôi, cũng đang sống rất ổn.
Lời tạm biệt chưa kịp nói ra… đến đây thôi nhé.
Từ nay về sau, tôi cũng không cần phải lo cho mọi người nữa.
Biết đâu sau này, khi đang đi dạo trên phố, tôi lại gặp một người xa lạ mà cảm giác quen thuộc vô cùng.
Nói chuyện hợp ý, cười đùa thân thiết, rồi lấy chứng minh thư ra xem, mới phát hiện sáu số đầu của chúng tôi lại là cùng một nơi.
Đến khi đó, có lẽ tôi đã là một người trẻ đầy triển vọng rồi.
Vậy thì… hẹn đến lúc đó nhé?
Còn bây giờ
Chúc tất cả chúng ta đều có thể sống vui vẻ trong cuộc đời của chính mình.