Quay lại chương 1 :
…
Đó là những cuộc đối thoại thường nhật của tôi trong vô số buổi sáng sau này.
Danh sách “khách hàng” của tôi đã không còn gói gọn trong phạm vi lớp học nữa.
Tôi cũng đã đổi balo, lấy một cái khác từ nhà.
Chiếc này vốn là ba tôi dùng để đi phượt, siêu to khổng lồ.
May mà ba tôi thấy đi bộ mệt quá nên bỏ luôn sở thích này,ngay cả cái balo cũng quên mang theo.
Cuối cùng lại rơi vào tay tôi, tiện ghê.
Còn balo cũ của tôi thì không phải hỏng,mà là… không đủ chỗ đựng nữa.
Từ sau khi đổi sang balo mới,tôi luôn cảm thấy mấy thầy cô giám thị thường xuyên đứng ở cổng trường bắt đầu có thái độ không mấy thiện cảm với tôi.
Có hôm, tôi lại vác một balo đầy ắp trở về trường,vừa đi ngang qua trước mặt một thầy giám thị,lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô hình từ phía đối diện.
Chẳng lẽ… sắp kiểm tra balo rồi sao?
Một khi bị bắt quả tang, chẳng phải tôi toi đời luôn à?
Tôi toi thì không sao.
Quan trọng là… người khác không được ăn sáng thì mới thật sự phiền phức đấy!
Tay tôi bất giác siết chặt quai balo vì căng thẳng.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mãi đến khi tôi nghe thấy thầy giám thị nói với hiệu trưởng đang đến thăm lớp:
“Hiệu trưởng à, thầy xem nè, học sinh bây giờ cứ thích vác cả đống đồ theo người. Trường mình làm gì mà có nhiều bài tập đến thế cơ chứ!”
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn tôi, bật cười:
“Quả thực… trông cũng giống cái balo hàng hóa thật.”
Thầy giám thị lại líu lo không ngớt:
“Không chỉ vậy đâu, tôi thấy giống… gói thuốc nổ thì có!”
Chỉ đến khi tôi hoàn toàn rời xa họ,mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói balo tôi trông như gói thuốc nổ á?
Cũng không sai, gói to thế mà.
Có điều nếu sau này ra chiến trường,người ta ném lựu đạn,còn tôi thì ném… bánh bao nhân thịt qua bên địch.
Không phải là phần thưởng cho đối phương à?
20
Nghĩ đến đây, tôi bật cười vì chính mình.
Thỉnh thoảng tôi cũng thấy cái balo trên lưng thật sự hơi nóng nóng.
Ấm ấm.
Ví dụ như bây giờ này.
Tuy mặc không nhiều, nhưng tôi lại cảm thấy lưng mình chẳng lạnh chút nào, ngược lại còn ấm ấm.
Chỉ là… hình như hơi hơi ẩm ướt.
Khoan đã!
Cái gì mà ẩm ướt…?
Tôi đưa tay vòng ra sau sờ thử đáy balo.
Trời ơi, rò rỉ thật rồi!
Chai sữa đậu nành không đậy chặt nắp, tràn ra hết trong balo!
Hôm đó tôi vốn định tuyên bố với cả lớp: ngày mai tạm nghỉ mang đồ,phải giặt balo cái đã.
Không ngờ mấy đứa bạn nghe xong lại vô cùng nghĩa khí.
Chúng nhanh chóng “bốc thăm” chọn ra một người trong hàng chờ đồ ăn sáng,trao cho tôi một chiếc balo dự bị.
Lúc đưa tôi cái balo, cô bạn kia đỏ mặt, nói nhỏ:
“Cậu đừng lo làm bẩn hay không gì đâu, chỉ cần… cho tớ thêm một suất là được rồi. Ngày mai lại phải làm phiền cậu mang giúp cái món hôm nay…”
Vì người tìm tôi nhờ mang đồ ăn bây giờ thật sự đã quá nhiều rồi.
Tôi thật sự không mang nổi nữa.
Thế nên bây giờ, ai muốn nhờ tôi mang đồ thì phải xếp hàng trước, đến trước được trước.
Tất nhiên, dù giúp một người mang bao nhiêu thứ đi chăng nữa,thì tôi cũng chỉ thu đúng một tệ phí “vận chuyển” trên đầu người.
Nhìn đống danh sách đặt đồ chất thành chồng trước mặt, cộng với chiếc balo mượn của người khác,tôi chỉ biết chống trán cười khổ.
Hứa Diệu vỗ nhẹ vai tôi, cười bảo: “Cậu là hy vọng của cả ngôi làng đấy.”
Tôi gật gật đầu, rồi lặng lẽ liếc nhìn cơ bắp tay ngày càng rõ ràng của mình.
Tôi không phải người sản xuất ra đồ ăn.
Tôi chỉ là… người vận chuyển của cả ngôi làng mà thôi.
Quay người lại, Hứa Diệu đưa cho tôi một cái bánh bao chiên và một cái há cảo hấp:
“Phần của cậu đấy, vất vả rồi.”
Tôi vui vẻ nhận lấy.
21
Thật ra, nhiều bạn trong lớp rất tốt bụng.
Rõ ràng họ hoàn toàn có thể “vượt rào” một cách vô đạo đức nhưng hợp lý nghĩa là chỉ nhờ một người ghi danh sách, rồi để người đó một lượt nhờ tôi mua hết.
Như vậy tôi vẫn chỉ nhận được đúng một tệ phí “chạy vặt”.
“Cậu nói Trần An Duyệt à.”
Vừa từ ngoài quay về lớp học, tôi bất chợt nghe thấy có người nhắc đến tên mình.
Tôi cẩn thận nghiêng đầu, len lén nhìn vào trong lớp.
Một nhóm bạn đang tụ tập trong phòng, trò chuyện,và chủ đề… là tôi.
Ban đầu, chỉ là mấy câu chuyện vặt vãnh chẳng liên quan gì.
Cho đến khi họ bắt đầu nói đến việc tôi giúp mọi người mang đồ ăn sáng.
Tôi đứng ngoài cửa, không hiểu sao lại chẳng dám bước vào.
Khi họ nhắc đến chuyện phí chạy vặt,có một người nói:
“Chúng ta có thể bảo hết những món muốn ăn cho một người, rồi để người đó đi nhờ Trần An Duyệt mua.
Như vậy, dù có nhiều người đến đâu thì cũng chỉ tốn một đồng. Quá rẻ luôn.”
Nam sinh thường xuyên nhờ tôi mang sạc dự phòng, ngồi bên cạnh nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chẳng thèm để tâm:
“Cậu ngốc à, cho dù lý thuyết là làm được, nhưng cậu không có đạo đức à?”
Lại có người đứng lên bênh vực tôi:
“Thế chẳng phải là bóc lột sức lao động miễn phí sao? Mình không thể trở thành mấy tên tư bản đáng ghét được.”
“Đúng đó, nghĩ như vậy quá đáng lắm luôn. Người ta đã giúp cậu mang đồ rồi, nếu không muốn trả tiền thì đừng nhờ nữa.”
Có thêm nhiều tiếng phụ họa vang lên.
Tôi còn nghe thấy cả giọng của Hứa Diệu:
“Trần An Duyệt trước kia năm tệ mà cũng chịu khó chép bao nhiêu từ tiếng Anh cho người khác,tớ cảm giác có lẽ là cãi nhau với ba mẹ, không được cho tiền sinh hoạt.
Đều là bạn học với nhau cả, giúp được chút nào thì giúp chút đó đi.
Dù sao cậu ấy cũng chỉ lấy một tệ thôi mà, chẳng có gì thiệt cả.”
Người đầu tiên nêu ra ý tưởng “gộp đơn tiết kiệm phí” lập tức im lặng.
Còn tôi, người đang đứng ngoài hành lang, cũng lặng thinh.
Nhưng trong lòng lại bỗng nhiên thấy ấm áp lạ kỳ.
Cảm động thật sự.
“Ngày mai, tớ sẽ giúp các cậu mang đồ ăn miễn phí.”
Tôi quay người đi, khẽ lau giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mắt —
do tuyến lệ… “vô tình rò rỉ”.
Hiện giờ trong người tôi có bốn trăm tệ.
Là mẹ tôi và một cô dì quen biết đã cho tôi vào tuần trước.
22
Mỗi lần nghỉ lễ, tôi đều tìm đủ mọi cách để hỏi thăm tin tức về ba mẹ.
Cuối cùng, từ miệng một người quen, tôi biết được: ba mẹ tôi mỗi người đã dắt một đứa em của tôi đi về phía Bắc.
Hình như ba tôi lại nhờ tài nghệ vẽ tranh của mình mà quen được một cô gái.
Nghe đâu… ông ấy lại sắp kết hôn nữa rồi.
Một người đàn ông vừa mới ly hôn, còn dắt theo con nhỏ, làm họa sĩ mà lại có thể một lần nữa trở thành “bánh ngon” trong giới xem mắt.
Trong khi từ lúc họ ly hôn đến giờ mới chỉ vỏn vẹn hơn hai tháng.
Tôi cầm điện thoại của dì ấy, gọi cho mẹ.
Cứ tưởng sẽ giống mọi lần, không ai bắt máy.
Không ngờ lần này, chuông vừa reo, đã nghe thấy giọng của mẹ vang lên:
“Alo, Thục Phân hả? Sao hôm nay rảnh rỗi gọi cho tớ thế?
Studio mới của tớ mở ở Bắc Kinh đó, có qua chơi không? Tớ đang đợi cậu này.”
Tôi ôm điện thoại trong tay, khẽ gọi một tiếng:
“Mẹ…”
Giây tiếp theo, cuộc gọi bị cúp máy.
Tôi nhìn dì, bối rối đến không biết làm sao.
Dì thở dài, đón lấy điện thoại.
Ngồi chưa được bao lâu, tôi nói muốn về.
Dì kéo tay tôi lại, bảo tôi ngồi thêm chút nữa trong phòng khách.
Dì đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trước khi bước vào, dì định bấm tắt màn hình điện thoại.
Nhưng phím nguồn của điện thoại không ăn,mới vừa tắt được một giây thì màn hình lại sáng lên.
Không tắt được.
Dì cũng không để ý.
Màn hình điện thoại vẫn sáng,trên đó hiện lên thông báo chuyển khoản hai trăm tệ.