Còn chụp một đống ảnh, đăng đầy vòng bạn bè.

Như đang diễn trò vậy.

Rõ ràng Nhu Nhu học năm hai, tôi mới năm nhất, nhưng thời gian báo danh của sinh viên đại học thì gần như trùng nhau.

Có lẽ IQ nhà bọn họ hơi thấp, đến cái đó cũng không nghĩ ra.

Tôi khẽ cười:

“Ồ, vậy tôi đi báo danh đây.”

Hắn lại gào lên trong điện thoại.

Tôi thẳng tay cúp máy.

56.

Bước vào cổng ngôi trường đại học số một thiên triều, thế giới của tôi bỗng trở nên rộng mở và trong trẻo.

Ngẩng lên là trời xanh cao vợi.

Cúi xuống là biển học mênh mông.

Cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu.

Có thể nói, từ khi có ký ức, tôi đã luôn chờ đợi ngày này.

Mãi đến lúc này, tôi mới thật sự sở hữu sự tự tôn của một cá nhân độc lập, và quyền làm chủ cuộc đời mình.

Dù chỉ như con phù du cưỡi lá thuyền con, cũng không còn thấy bản thân nhỏ bé nữa.

57.

Từ đó tôi cắm rễ ở Đế Đô, suốt sáu năm không quay về W thị.

Người nhà họ Cố thỉnh thoảng nhắn tin, toàn chuyện vô bổ, tôi từ “đã đọc không trả lời” dần thành “không thèm mở đọc”.

Nhưng tin nhắn của chị Oai Oai thì tôi đọc kỹ từng chữ.

Chị như viết nhật ký, chia sẻ mọi chuyện trong đời.

Chị nói làm ăn rất tốt.

Mở thêm tiệm.

Dùng tài khoản cũ của tôi đi học, đặc biệt thích đọc Lỗ Tấn với Trương Ái Linh.

Tôi thấy chị rất có mắt nhìn.

Chỉ là không đi lấy bằng cấp, mà chuyển sang viết tiểu thuyết mạng.

Chị có tiền rồi, nhưng vẫn thích mạo hiểm.

Nắm bắt thời cơ, lao vào Internet, mở công ty làm phim ngắn.

Khởi nghiệp bằng kịch bản của chị, cộng thêm bảy thằng nhóc đẹp trai.

58.

Năm tôi học cao học, tôi biến thành “trâu ngựa” cho chị Oai Oai.

Số tiền chị có căn bản không chịu nổi chuyện khởi nghiệp.

Vậy nên tôi phải tự học dựng phim, giúp chị làm video.

Khoảng thời gian đó thật sự vắt kiệt sức, chỉnh sửa đến muốn chết, từ đó tôi chẳng còn hứng thú xem mấy thằng trai làm clip khiêu gợi cận biên nữa.

Thế là tôi nảy ra một mưu kế.

Vốn dĩ tôi nổi tiếng là “con nghiện thí nghiệm”, mỗi ngày đều cắm mặt trong phòng lab tới tận khuya mới về.

Nhưng từ hôm đó trở đi, tôi ngồi trong phòng thí nghiệm với gương mặt lạnh tanh, cắm đầu dựng clip mấy thằng trai trẻ giả vờ bán đam mỹ.

Rất nhanh đã thu hút một đám sư đệ sư muội trong phòng lab chú ý.

Nghiên cứu sinh mà, bạn hiểu rồi đấy.

Thế là chúng tôi có ngay một đội ngũ lao động giá rẻ, lại còn nhiệt tình hừng hực.

59.

Năm đầu làm nghiên cứu sinh tiến sĩ, tôi được quốc gia chọn vào đội, phải về quê thẩm tra lý lịch.

Trước hết tôi gọi điện cho mẹ Cố.

Tính ra, tôi đã sáu năm không gặp người nhà họ Cố.

Trước đó Cố Thanh Nguyên có đến trường một lần, nói là đi công tác tiện ghé qua.

Nhưng tôi bận làm thí nghiệm, không thể rời máy móc, cũng bảo với hắn như vậy.

Kết quả, hắn tự ý đứng chờ ở cổng một tiếng rồi bỏ đi.

Sau đó gửi cho tôi mấy đoạn video sáu mươi giây, tôi cũng chẳng buồn mở.

Lần này gọi điện cho mẹ Cố, tôi chỉ thuần tuý công việc:

“Nhà mình không có tiền án gì chứ?”

Mẹ Cố bất đắc dĩ:

“Con nói gì thế.”

Tôi đáp:

“Ồ, vậy thì tốt.”

Sau khi dặn dò rõ ràng thủ tục, tôi định cúp máy.

Bà ta bỗng hỏi:

“Lan Lan, con được chọn thì… là để làm gì vậy?”

Tôi nghĩ một chút, trả lời gọn gàng:

“Làm tên lửa.”

Bà ta nghe mà giọng đầy kinh ngạc:

“Hả? Con á? Con còn trẻ thế này…”

Tôi giải thích:

“Con học đại học tốt nghiệp sớm một năm, thi cũng nhanh, nên tiết kiệm được khá nhiều thời gian.”

Bà ta càng kinh ngạc hơn:

“Lan Lan, thì ra con là thiên tài à.”

Tôi hơi bất ngờ, hôm nay bà nói nhiều hiếm thấy, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn:

“Không, trong đội quốc gia, người trẻ chiếm đa số. Thiên tài, chỉ là điều kiện tối thiểu để bước vào thôi.”

Nói xong câu này, mẹ Cố bỗng im lặng.

Tôi: “?”

Đợi một lúc, tôi hỏi:

“Còn chuyện gì không?”

Bà ta nhỏ giọng:

“Không… Lan Lan, chúng ta sẽ đợi con ở nhà.”

60.

Sau sáu năm, tôi lại một lần nữa đặt chân về W thị.

Vừa ra khỏi sân bay, bỗng nghe một tiếng hét:

“Lan Lan!”

Tôi quay đầu nhìn——

Người đông như kiến!

Thì ra Dương Oai Oai đã dẫn cả dàn nghệ sĩ nổi bật trong công ty chị ấy tới!

Thế là bên ngoài phải vây kín một vòng bảo vệ, ngoài cùng còn có một đám fan gào thét.

Có người hét “Oppa!”, “Oppa!”

Chỉ một ánh mắt, tôi đã thấy Dương Oai Oai trong biển người.

Hôm nay chị mặc áo da hở eo, quần da ôm, tóc thì đủ bảy sắc cầu vồng, son môi còn xanh chói mắt.

Trong tay giơ cao một tấm bảng đèn LED——

【Chào mừng nhà khoa học Cố Lan Lan vinh quang trở về!!!❤❤】

Người đông quá!

Chị dứt khoát để hai nam thần vác mình ngồi lên vai, mới ló ra khỏi đám người, thấy tôi thì hưng phấn vẫy đèn bảng điên cuồng.

“Lan Lan! Lan Lan!”

Tôi ngẩn người một thoáng, đang định chen vào thì bỗng bị ai đó kéo mạnh tay, lôi thẳng ra ngoài.

Cố Thanh Nguyên mặt đen sì:

“Đi mau! Không thấy xấu hổ à!”