QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
38.
Cố Nhu Nhu hét lớn lao tới:
“Thả anh trai em ra!”
Bị tôi tung chân đạp bay.
Mẹ Cố ôm ngực, như sắp phát bệnh tim, ngã vào lòng người giúp việc.
Thế nhưng liếc thấy khách khứa đang quay clip, còn xì xào bàn tán, bà ta lập tức tỉnh táo, vội vàng chạy đến ngăn cản.
Ba Cố gào to:
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau kéo nó xuống cho tôi!”
Một đám bảo vệ, giúp việc nhào vào.
Chúng túm chân tôi, kéo tôi từ lưng Cố Thanh Nguyên xuống, tôi liền lao thẳng về phía tài xế.
Tài xế còn tưởng tôi muốn đánh anh ta, sợ hãi che đầu.
Nhưng tôi chỉ giật lấy điện thoại của anh ta.
39.
Kể từ đó, mặc kệ nhà họ Cố chửi rủa thế nào, tôi vẫn im lặng.
Trong tình trạng không có kính, mắt mờ tịt, tôi điên cuồng bấm số báo cảnh sát.
Khi điện thoại được kết nối, tôi giơ cao điện thoại:
“Trong máy này có lưu camera hành trình.
Có thể chứng minh Cố Thanh Nguyên đã bóp cổ tôi, định giết tôi.
Tất cả hành động của tôi đều là tự vệ.”
Tài xế lao tới giật lại.
Tôi lùi một bước:
“Điện thoại còn đang nối máy, anh muốn hủy chứng cứ sao, anh Trương Vĩ?”
Tài xế không dám động nữa.
Ba Cố tức đến chửi ầm lên:
“Mày định làm gì thế! Nó là anh ruột mày đấy!”
Tôi xoay về phía ông ta, có lẽ đúng hướng:
“Bạo hành gia đình cũng phạm pháp đấy, thưa ba.”
Cảm ơn trời, tôi đang sống trong một xã hội pháp trị.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy dòng chữ “Bà đây thiên hạ đệ nhất” trước ngực mình, như đang phát sáng.
40.
Khách khứa giải tán.
Cảnh sát tới.
Tôi đưa họ xem vết hằn trên cổ, quả quyết rằng Cố Thanh Nguyên muốn bóp chết tôi.
Hắn mặt mày sưng vù, vẫn còn gào:
“Làm sao tôi có thể giết nó được! Nó là em gái ruột tôi mà!”
Tôi thản nhiên:
“Nhưng tôi thực sự đã cảm thấy tính mạng bị đe dọa.”
Cố Nhu Nhu khóc nức nở:
“Chị, đều tại em, nếu không phải vì em chiếm chỗ của chị, thì chị và anh sẽ không trở nên như vậy…”
Tôi nói:
“Ồ, thì ra là em xúi giục à? Cái này tôi lại không biết.”
Cố Nhu Nhu lập tức im bặt.
Ba Cố quát:
“Mày còn định làm loạn đến mức nào nữa?!”
Tôi cảm giác nước bọt ông ta bắn cả vào mặt mình.
Tôi quay đầu sang một bên, lảo đảo vì mắt mờ, được một nữ cảnh sát đỡ lấy.
Cô ấy hít mạnh một hơi:
“Trời, em…”
Tôi nói:
“Không sao, tôi cận tám trăm độ, kính bị Cố Thanh Nguyên đập nát rồi.”
Nghĩ một chút, tôi bổ sung:
“Đây là cái kính thứ ba của tôi bị đập vỡ đấy.”
Cảnh sát: “……”
41.
Chuyện này to cũng được, nhỏ cũng được.
Nhà họ Cố tất nhiên dùng đủ mọi cách để không cho nó ầm ĩ thêm.
Nhưng đó chỉ là ở phương diện pháp luật.
Còn vụ bê bối chân – giả thiên kim và thái tử bạo lực đã sớm thành trò cười trong giới.
Ba Cố là người khó chịu nhất, bận tối mắt tối mũi lo lót quan hệ.
Ông ta nói: “Làm loạn thành thế này, mày vui lắm hả? Đồ tai họa!”
Tôi không hiểu: “Lý thuyết mà nói, ông nên quản cái tật bạo lực của con trai ông. Hắn thế này sớm muộn cũng gây họa thôi.”
Ông ta bảo tôi cứng đầu.
Nhưng ông ta không thể đánh tôi nữa.
Bởi tôi sẽ phản kháng, còn báo cảnh sát.
Tôi không thể khiến họ ngồi tù, nhưng lại đủ sức khiến họ phiền chết đi.
Cảm ơn triết lý xử đời mà chị Oai dạy tôi.
Cô ấy chẳng bao giờ có cái gọi là “sợ uy quyền”.
42.
Bị hành hạ đến mức này, mẹ Cố – người luôn giả bệnh tim, suốt ngày được Cố Nhu Nhu hầu hạ – cuối cùng cũng quyết định gặp tôi nói chuyện riêng.
Đây là lần đầu tiên hai mẹ con tôi đơn độc đối diện.
Bà ta da trắng sứ, mặt trái xoan, mắt sáng như ngọc.
Bà thích ngọc trai, tai, cổ, cổ tay đều đeo đầy.
Trong ánh đèn, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Bà ta cầm tách trà Cố Nhu Nhu đưa, nhấp một ngụm, khẽ thở dài:
“Rốt cuộc con muốn thế nào?”
Sau đó là một tràng dài dòng, tôi chắt lọc lại, chia thành ba điểm:
“Con có biết mình đã bỏ lỡ điều gì không?
Con tưởng được tuyển thẳng vào đại học giỏi là ghê gớm sao?
Con có biết bằng cấp thượng đẳng cũng chỉ là tấm vé bước vào quan hệ thôi. Con còn gây loạn thế này, thật sự không cần tương lai nữa sao?”
Rồi:
“Mẹ biết con oán anh trai, hồi nhỏ là nó làm con lạc mất.
Nhưng khi đó nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
Sau này, nó mới là chỗ dựa lớn nhất của con.”
Cuối cùng:
“Con kiêu căng, khinh thường Nhu Nhu, luôn nghĩ nó chiếm chỗ của con.
Nhưng đừng không phục. Nó lớn lên trong nhà họ Cố, cách cư xử hơn hẳn con.
Định sẵn sau này thành tựu sẽ cao hơn con.”
Tóm gọn lại là:
“Mẹ hiểu con tuổi trẻ bồng bột, một chút ấm ức cũng không chịu nổi. Nhưng rồi ba mẹ cũng không còn, anh con và Nhu Nhu mới là chỗ dựa của con. Nghĩ cho bản thân đi, đừng để chúng ta mất mặt nữa, được không?”
Nói xong.
Tôi nghiêng đầu, đẩy gọng kính mới.