7
Từ bỏ việc cầu xin Phó Viễn Chu, chị ta bò quỳ về phía tôi:
“Tô Nhiên! Không – phu nhân! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!”
Chị ta ôm chặt chân tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, bôi đầy quần tôi.
“Dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, cô xin giúp tôi một lời, tha cho tôi lần này!”
“Tôi còn con nhỏ phải nuôi, tôi không thể đi tù được!”
Chị ta bắt đầu giở bài cảm động, lôi con cái ra làm lá chắn, định dùng đạo đức trói buộc tôi.
Dạ dày tôi cuộn lên, nhìn gương mặt giả tạo ấy chỉ thấy ghê tởm:
“Khi chị đánh mẹ tôi, sao không nhớ chị cũng có gia đình?”
“Khi chị phá xe tôi, thuê người bôi nhọ tôi trên mạng, sao không nhớ chúng ta là đồng nghiệp?”
Tôi đạp mạnh lên tay chị ta, giọng lạnh băng:
“Trương Lâm, nghe rõ đây.”
“Nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì cần gì đến cảnh sát?”
“Nghiệp chị gieo, chị phải tự gánh.”
“Tôi sẽ không tha thứ. Cả đời này cũng không.”
Nói xong, tôi chẳng buồn nhìn khuôn mặt đau đớn, tuyệt vọng của chị ta nữa.
Phó Viễn Chu đỡ tôi đứng dậy, liếc sang mẹ tôi đang ôm trán:
“Thư ký Vương, lập tức sắp xếp bệnh viện và bác sĩ tốt nhất.”
“Khống chế hai kẻ này, giao cho công an.”
Rồi anh ôm tôi và mẹ, bước ra khỏi nơi đã khiến tôi chịu đủ nhục nhã, dưới ánh mắt kính sợ của đồng nghiệp, giữa tiếng gào khóc xé ruột của Trương Lâm và Trần Hổ.
Hắc Diệu lững thững theo sát phía sau.
Tới cửa, Phó Viễn Chu ra hiệu.
Nó bỗng dừng lại, quay đầu, gầm gừ trầm thấp đầy đe dọa về phía hai kẻ dưới sàn.
Rồi bất chợt lao tới, ngoạm dữ dội.
Vệ sĩ mặc đen bên cạnh quay mặt đi, khép cửa lại thật nhẹ.
Sau cánh cửa…
Tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp văn phòng.
Chuyện này lan truyền trong công ty với tốc độ như nổ tung.
“Kịch bản ‘vợ chủ tịch vi hành, bị nữ giám đốc độc ác chèn ép công khai, tổng tài ra mặt bảo vệ vợ và vả mặt tại chỗ'” được đồng nghiệp thêm mắm dặm muối, biến tấu thành hơn chục phiên bản ly kỳ khó tin.
Trương Lâm và Trần Hổ, với đầy thương tích, bị cảnh sát đưa đi rồi mất hút không còn tin tức.
Mẹ tôi, nhờ Phó Viễn Chu sắp xếp vào bệnh viện hàng đầu, được điều trị tốt nhất nên nhanh chóng hồi phục và xuất viện.
Chiếc Porsche bị đập tan tành, Phó Viễn Chu không thèm liếc mắt, ra lệnh bỏ luôn. Hôm sau, một chiếc đời mới hơn đã yên vị ở chỗ đậu xe của tôi.
Còn tôi, sau khi tự thưởng cho bản thân một bữa Nhật thượng hạng, đã đưa ra quyết định:
Tôi không muốn quay lại Tập đoàn Phó Thị nữa.
Tôi muốn mở một studio thiết kế nội thất nho nhỏ của riêng mình.
Đó là giấc mơ tôi giấu trong lòng từ thời đại học.
Phó Viễn Chu chỉ nói đúng một câu:
“Cứ làm đi.”
Không chỉ ủng hộ, anh còn sang tên hẳn cho tôi một căn shop ở vị trí vàng trung tâm thành phố – thứ mà trước đây tôi chỉ dám mơ.
Khi studio gần hoàn thiện và chuẩn bị khai trương, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Trương Lâm… được tại ngoại chờ xét xử.
Việc đầu tiên sau khi ra ngoài, là cô ta mở livestream.
Trên sóng, cô ta khóc như mưa, tự vẽ mình thành “người đàn bà đáng thương” – bị con dâu nhà hào môn tàn nhẫn chèn ép, chồng thì phản bội, cuối cùng rơi vào đường cùng.
Cô ta trắng đen đảo lộn, miệng lưỡi trơn tru, nói rằng tôi ỷ vào quan hệ với chủ tịch để cướp khách hàng lớn của cô ta, ra tay đánh người, rồi dùng quyền lực ép cô ta đến mức gia đình tan nát.
Nhờ lối diễn “nước mắt như mưa”, cộng thêm các tag kích động như “ân oán hào môn”, “chèn ép nơi công sở”, “nữ nhi yếu đuối phản kháng”, “thả chó cắn người”…
Cô ta liên tục khoe những vết thương chi chít trên cơ thể.
Dư luận… bắt đầu nghiêng về phía cô ta thật.
Hàng loạt cư dân mạng không biết sự thật kéo vào trang cá nhân của tôi, dùng lời lẽ độc địa mắng tôi ỷ thế hiếp người, lòng dạ rắn rết.