[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Anh thật sự đến.
Và còn dắt theo Hắc Diệu – con chó mà tôi từng nói sẽ “cho ăn thịt bò A5”.
Anh buông dây dắt, Hắc Diệu lập tức ngồi im bên chân, như pho tượng đen bất động.
Anh sải bước về phía tôi, không buồn liếc bất cứ ai khác.
Cởi áo vest, mang theo mùi hương gỗ mát lạnh của anh, choàng lên người tôi, che kín cả thân hình.
Ánh mắt anh dừng trên vết thương rớm máu ở trán mẹ tôi, khí tức lập tức trầm xuống, lạnh đến đáng sợ.
Rồi anh đưa tay, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Giọng anh thấp, trầm, chưa từng dịu dàng đến vậy:
“Đừng sợ, anh đến rồi.”
Chỉ một câu thôi.
Vỏ bọc mạnh mẽ tôi cố giữ suốt bấy lâu, sụp đổ hoàn toàn.
Mọi tủi hờn, phẫn uất, sợ hãi trào dâng.
Tôi úp mặt vào ngực anh, bật khóc nức nở.
Trương Lâm và Trần Hổ đã hoàn toàn chết lặng.
Mặt xám như tro, cơ thể run bần bật.
Giờ đây họ mới nhận ra… mình vừa chọc phải loại người gì.
Phó Viễn Chu nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng tôi, im lặng trấn an.
Đợi tiếng khóc của tôi dần lắng xuống, anh mới ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Trương Lâm và Trần Hổ đang run rẩy trên sàn.
“Xe của vợ tôi… là anh đập?”
Giọng anh không lớn, nhưng như búa nện thẳng vào tim mọi người.
Gã vệ sĩ mặc đen bên cạnh lập tức hiểu ý, tung cú đá mạnh.
Trần Hổ hai chân nhũn ra, quỵ gối đập mạnh xuống đất, mùi khai hôi bốc lên.
“Tôi… tôi…” – hắn run cầm cập, không thốt nổi câu hoàn chỉnh.
Ánh mắt Phó Viễn Chu chuyển sang Trương Lâm:
“Người nhà của tôi… là cô đánh?”
Bịch! — Trương Lâm quỳ sụp xuống, bắt đầu dập đầu liên tục, trán nhanh chóng đỏ ửng.
“Chủ tịch Phó, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!”
“Tôi không biết… không biết Tô Nhiên là phu nhân của ngài!”
“Xin ngài rộng lượng, tha cho tôi lần này!”
Khóe môi Phó Viễn Chu cong lên thành một nụ cười khinh bỉ:
“Không biết cô ấy là vợ tôi, thì mày được phép tùy tiện bắt nạt, bôi nhọ, đánh mẹ cô ấy, phá hỏng xe của cô ấy?”
“Trương Lâm, đầu óc mày… thật sự khiến tao mở mang.”
Anh không buồn nhìn nữa, quay sang thư ký Vương:
“Thư ký Vương.”
“Có mặt.”
“Thông báo cho phòng pháp chế và phòng nhân sự: Trương Lâm và Trần Hổ – lập tức sa thải, vĩnh viễn không tuyển dụng lại.”
“Danh dự công ty bị hủy hoại, tinh thần và tài sản của Tô Nhiên bị tổn hại, thương tích của mẹ cô ấy – tất cả kiện ra tòa, xử đến cùng.”
“Tôi muốn chúng phải đền đến tán gia bại sản, ngồi tù mục xương.”
“Không! Đừng mà!” – Trương Lâm gào lên thảm thiết.
Chị ta lết tới định ôm chân Phó Viễn Chu, nhưng bị vệ sĩ bên cạnh tung cú đá, lăn sang một bên.
Trần Hổ lúc này mới hoàn hồn, bò tới quỳ trước mặt Phó Viễn Chu, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Chủ tịch Phó, không liên quan đến tôi! Tất cả là con đàn bà này xúi giục tôi!”
Hắn chỉ thẳng tay, đổ hết tội cho Trương Lâm:
“Chính ả nói chiếc xe là thuê, bảo tôi đập để dằn mặt phu nhân!”
“Tôi cũng bị ả lừa thôi!”
Không ngờ bị phản bội, Trương Lâm giận đến bật dậy, tóc tai rối bời như chó điên:
“Trần Hổ! Đồ khốn! Mày dám bán đứng tao!”
Hai kẻ trước mặt mọi người lao vào cào cấu, lộ hết bộ mặt hèn hạ.
Phó Viễn Chu cau mày, ghê tởm:
“Thư ký Vương, bằng chứng hai đứa này biển thủ công quỹ, làm giả sổ sách, nhận hối lộ – giao hết cho công an.”
Anh ngừng một nhịp, giọng nhạt như đang nói về thời tiết:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, số tiền liên quan… khoảng năm triệu ba trăm hai mươi ngàn tệ, đúng không?”
“Đủ rồi.”
Hai chữ này như phán quyết cuối cùng, đánh gục cả hai.
Chúng sững sờ, mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Tưởng rằng che giấu hoàn hảo, nhưng không ngờ Phó Viễn Chu đã nắm rõ từ lâu.
Anh không động thủ, chỉ vì nể tình công lao trước đây.
Nhưng điều không bao giờ được phép…
Là động vào tôi.
Trương Lâm hoàn toàn sụp đổ.