- Trang chủ
 - Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
 - Chương 81: Chuyện thế này sao có thể làm phiền anh tự mình ra tay
 
Chương 81: Chuyện thế này sao có thể làm phiền anh tự mình ra tay
Truyện: Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Tác giả: Tư Kiểu
- Chương 1: Lần thứ hai phân hóa
 - Chương 2: Tôi là đàn em của các anh, Tạ Chước
 - Chương 3: Tôi không cần Alpha
 - Chương 4: Chỉ huy, anh hung dữ thật đó
 - Chương 5: Trái tim tình yêu của nhóc tóc bạc
 - Chương 6: Hiện trường tân sinh ngày đầu nhập học
 - Chương 7: Xin lỗi! Là em nhận nhầm người
 - Chương 8: Alpha này thật sự muốn gả cho chỉ huy
 - Chương 9: Chỉ huy, anh định lấy mạng em thật sao
 - Chương 10: Thần minh bị người ta ôm trọn vào lòng
 - Chương 11: Chỉ huy, để ý đến em chút đi mà
 - Chương 12: Quả bóng mèo
 - Chương 13: Hoàng Đế bệ hạ ba lần gọi điện
 - Chương 14: Chỉ huy Thời, cậu không thắng được tôi
 - Chương 15: Bạn nhỏ nào đó suy dinh dưỡng
 - Chương 16: Cậu ấy muốn, cậu sẽ cho cậu ấy sao
 - Chương 17: Chỉ huy, anh thấy không khỏe ở đâu sao
 - Chương 18: Thời Tễ: Cậu quát ai?
 - Chương 19: Đợi khi anh thích em, em sẽ hôn anh đến chết
 - Chương 20: Đại diện chiến sĩ tình yêu thuần khiết
 - Chương 21: Như vậy có phải là quá nuông chiều không
 - Chương 22: Kỳ kiểm tra tân sinh toàn ngọa hổ tàng long
 - Chương 23: Tiếc thật đó, tôi còn chưa từng thua
 - Chương 24: Tôi tên Tạ Chước, là ba của cậu
 - Chương 25: Chỉ có Tiểu Nham nhà ngài chịu ấm ức à
 - Chương 26: Về tắm rửa sạch sẽ đi, bẩn chết được
 - Chương 27: Nhóc con tối nay trông rất đẹp
 - Chương 28: Xoa xoa đầu
 - Chương 29: Xin lỗi mà có thể khiến người ta ngất xỉu
 - Chương 30: Đây là thứ không trả tiền mà có thể xem được sao
 - Chương 31: Không muốn làm bẩn nó
 - Chương 32: Bạch nguyệt quang của em chỉ có anh
 - Chương 33: Kiểm tra đột xuất
 - Chương 34: Em không có mấy cái ham muốn phàm tục đó
 - Chương 35: Tôi nói mấy tên A đừng có mà kỳ thị O quá đáng
 - Chương 36: Đẹp trai lắm luôn, mê chết đi được
 - Chương 37: Chịu phạt tại hồ băng
 - Chương 38: Đừng nhìn, là thứ dơ bẩn
 - Chương 39: Hai chiếc xúc tu vui vẻ thắt nơ bướm
 - Chương 40: Anh hoàn toàn không biết gì về thể lực của em
 - Chương 41: Truyền dưỡng khí vào miệng Tạ Chước
 - Chương 42: Em muốn anh mãi mãi ở lại trong giấc mơ của em
 - Chương 43: Năm đó anh đã hô hấp nhân tạo cho em 32 lần
 - Chương 44: Tên nhóc này lại dám cắn anh một cái
 - Chương 45: Cậu tiêu rồi, cả đời này cậu là người của chỉ huy
 - Chương 46: Dấu ấn của em chỉ dành cho anh
 - Chương 47: Là một chó con trưởng thành, cậu ta sẽ tự đuổi theo
 - Chương 48: Toàn bộ Tinh Hệ Thứ Tám đều sẽ vì anh mà nhường đường
 - Chương 49: Tạ Chước: Chỉ huy ơi, tên này đáng sợ quá hu hu hu
 - Chương 50: Không quá ba ngày, cậu ấy sẽ trở về Tinh Hệ Chủ
 - Chương 51: Bị chó con phát điên liếm một cái
 - Chương 52: Cởi cúc áo, đắp chăn, dỗ chỉ huy ngủ ngoan
 - Chương 53: Cái này phải hỏi Chước Chước của ngày mai
 - Chương 54: Trước khi đi phải liên lạc tình cảm với bé cưng nhà tôi
 - Chương 55: Tên đội Liên Minh - Ăn Cơm Không Xếp Hàng
 - Chương 56: Buồn quá, thật nhớ bé mèo nhỏ nhà tôi
 - Chương 57: Chó sói lông bạc nổi điên vì bảo vệ đóa sơn trà nhỏ
 - Chương 58: Lật kèo! 4 người PK 28 người
 - Chương 59: Khi tôi còn ở đây, cậu không giết được người đó
 - Chương 60: Tiểu Tạ Chước cũng muốn được chơi với anh đẹp trai
 - Chương 61: Omega này đã có chủ
 - Chương 62: Thì ra anh thích nghe em gọi anh là anh trai
 - Chương 63: Rõ ràng là một tiểu yêu tinh mà
 - Chương 64: Em sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của anh, kể cả rời khỏi em
 - Chương 65: Alpha của người đó rất ngoan
 - Chương 66: Hoàng Đế: Alpha của chỉ huy Thời là ai
 - Chương 67: Coi như là dỗ dành chó con đáng thương một chút
 - Chương 68: Anh có phải là thích em rồi không
 - Chương 69: Cậu cũng chỉ đáng yêu một chút thôi, tôi cũng đâu có thích lắm
 - Chương 70: Đền Thần Hoa Hồng sẽ ban phước lành cho mọi tâm hồn lương thiện
 - Chương 71: Người đó sẽ nhận được tình yêu thuần khiết nhất từ thần minh
 - Chương 72: Tiểu Alpha siêu tức giận
 - Chương 73: Tạ Chước, cậu có muốn sờ tai tôi không
 - Chương 74: Đừng đừng đừng, bây giờ không thể biến được đâu
 - Chương 75: Mèo mèo.... đau.... gấp mười lần
 - Chương 76: Anh ơi, em cũng muốn có chồng
 - Chương 77: Chó con của ngươi đã che giấu tin tức tố thật sự với ngươi.
 - Chương 78: Cung điện này không có chỉ huy sẽ sụp đổ
 - Chương 79: Thời Tễ: Em gái tôi, Chước Chước
 - Chương 80: Cậu đang chống lại mệnh lệnh sao, chỉ huy Thời
 - Chương 81: Chuyện thế này sao có thể làm phiền anh tự mình ra tay
 - Chương 82: Ô, đây không phải anh trai sao
 - Chương 83: Chỉ huy, anh thật biết làm nũng nha ~
 - Chương 84: Ngày sau tôi sẽ đến lấy đầu của anh
 - Chương 85: Mèo nhỏ ghen tuông
 - Chương 86: Lần đầu tiên anh chủ động, em mừng còn không kịp
 - Chương 87: Đây là kết cục khi không tôn trọng anh
 - Chương 88: Tạ Chước, cậu không cần vì bất kỳ ai mà thỏa hiệp
 - Chương 89: Cỏ bạc hà mèo
 - Chương 90: Chỉ huy, em nhốt anh lại có được không
 - Chương 91: Bé cưng à, em chính là bé cưng đáng yêu nhất thiên hạ
 - Chương 92: Đừng gọi tôi là bé cưng
 - Chương 93: Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của tôi
 - Chương 94: Bé cưng nhà tôi sao mà có tính chiếm hữu mạnh đến vậy chứ
 - Chương 95: Không còn nhìn thấy con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu trong lồng nuôi nữa
 - Chương 96: Vô cùng thích hợp cho đêm tân hôn tối nay
 - Chương 97: Không xử lý được thì kêu anh trai cứu mạng
 - Chương 98: Muốn giết Tạ Chước, phải được tôi đồng ý trước
 - Chương 99: Tạ Hỏa Chước đã hai tháng rồi mà vẫn chưa đến
 - Chương 100: Cậu muốn giành chức vô địch cho bé cưng mèo nhỏ
 - Chương 101: Mọi người, chào mừng đến với Liên Minh Tinh Hệ
 - Chương 102: Yêu đương mù quáng, nhóc thần kinh, hết thuốc chữa rồi
 - Chương 103: Loại bỏ toàn đội
 - Chương 104: Thời Tễ có thể chấp nhận tất cả những bông hoa và sự phản bội
 - Chương 105: Mặt bẩn rồi, trông như mèo mướp
 - Chương 106: Đi tìm Tạ Chước
 - Chương 107: Cậu là Alpha mà tôi đã chọn, cậu muốn làm gì cũng được
 - Chương 108: Anh trai, có được không
 - Chương 109: Chụt chụt
 - Chương 110: Xong rồi, cậu ta là nhắm vào Tạ Hỏa Chước mà đến
 - Chương 111: Em ở trong thế giới mà anh chẳng thể nhìn thấy yêu anh
 - Chương 112: Tôi chính là thích trêu ghẹo cậu
 - Chương 113: Một người mặt lạnh như băng, một người nhiệt tình như lửa
 - Chương 114: Tạ Thần, Joker
 - Chương 115: Anh trai đẹp trai quá, thật thích
 - Chương 116: Tiểu Chước trà xanh không sao đâu
 - Chương 117: Đi đi, mấy bạn nhỏ, thử xem sao
 - Chương 118: Tạ Chước, đưa bọn họ rời đi
 - Chương 119: Không sao rồi, anh trai
 - Chương 120: Chỉ huy vậy mà lại dám đánh Hoàng Đế bệ hạ
 - Chương 121: 8301, ta có chút sợ hãi....
 - Chương 122: Hắn đặt tên cho con là Tạ Chước
 - Chương 123: Tôi là Omega của cậu ấy
 - Chương 124: Nếu ngài vẫn cố chấp, tôi sẽ tuyên chiến với ngài
 - Chương 125: Thật ra tôi cũng khá thích em, bạn nhỏ
 - Chương 126: Nói lại lần nữa đi, anh trai
 - Chương 127: Muốn xem thử anh lợi hại đến mức nào, chỉ huy
 - Chương 128: Cậu đã làm gì với chỉ huy
 - Chương 129: Tiểu Chước bạch hoa yếu ớt như tơ
 - Chương 130: Chỉ huy cái gì cũng chiều theo cậu
 - Chương 131: Chào mừng về nhà, chỉ huy Thời
 - Chương 132: Sao anh trai chỉ chào đón bé cưng nhà em thế
 - Chương 133: Vợ tôi đang đánh tôi
 - Chương 134: Ryan, con trai của thượng tướng phản bội
 - Chương 135: Lại đây, ôm tôi
 - Chương 136: Cậu là Omega trong mộng của tôi
 - Chương 137: Em đang giận
 - Chương 138: Về sau em sẽ trừng phạt anh thật nặng
 - Chương 139: Tạ Thần PK Tạ Chước
 - Chương 140: Người che ô cho tôi là ngài sao?
 - Chương 141: Cho tôi một ít cỏ bạc hà mèo
 - Chương 142: Không hung dữ, rất ngoan
 - Chương 143: Cùng tắm, tôi không thể rời xa em
 - Chương 144: Là tôi đã đánh giá thấp uy lực của cỏ bạc hà mèo
 - Chương 145: Nhận lệnh bắt giữ con của kẻ phản bội Ryan Hertz
 - Chương 146: Năng lực chữa lành cấp 5S, Hòa Bình
 - Chương 147: Chỉ dung túng cậu làm loạn lần này thôi
 - Chương 148: Hai kẻ điên
 - Chương 149: Lời tỏ tình của Đàn Tinh trong ngục giam
 - Chương 150: Sinh nhật vui vẻ, Tạ Chước
 - Chương 151: Cậu đã từng nghĩ đến sinh mạng của mười vạn người chưa
 - Chương 152: Hành hình trước công chúng
 - Chương 153: Thượng tướng Susan
 - Chương 154: Đứng trong bùn lầy, ngóng nhìn hoa nở khắp núi
 - Chương 155: Ngươi không còn là người duy nhất được chọn làm đế vương
 - Chương 156: Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi
 - Chương 157: Mỹ nhân làm nũng, xoa xoa đầu
 - Chương 158: Tôi thấy hắn chỉ muốn để Thời Tễ làm hoàng đế, còn hắn làm hoàng hậu
 - Chương 159: Trong lòng em không chứa nổi nhiều người đến vậy
 - Chương 160: Chó con tức giận
 - Chương 161: Chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào, cút
 - Chương 162: Tạ Chước, để ý tôi một chút đi?
 - Chương 163: Tạ Hỏa Chước đã đạt được ước nguyện
 - Chương 164: Cậu vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn
 - Chương 165: Đó là ngày may mắn nhất của tôi
 - Chương 166: Tình yêu có thể nghênh đón vạn khó, cũng có thể chống đỡ vạn khó
 - Chương 167: Vị chỉ huy cao không thể với tới trên tinh báo
 - Chương 168: Chỉ bằng mày, cũng dám vọng tưởng muốn xé nát tao sao
 - Chương 169: Vòng lặp vận mệnh
 - Chương 170: Em chính là người được vận mệnh an bài của anh, đúng không?
 - Chương 171: Hoa có ngày lại nở, người vĩnh viễn vẫn là thiếu niên
 - Chương 172: Chém chết tại chỗ
 - Chương 173: Cơ giáp cấp 5S, Ngân Dực
 - Chương 174: Sư phụ, đế quốc đang gặp nguy hiểm
 - Chương 175: Tạ Thần đến chết cũng không hiểu, tại sao?
 - Chương 176: Cứu lấy cháu dâu bảo bối của cháu nội ông đi
 - Chương 177: Em nhìn xem đuôi mèo nhỏ còn đau không
 - Chương 178: Lòng tin giữa mèo nhỏ và chó con mong manh đến vậy sao?
 - Chương 179: Cuối cùng ngươi cũng phải gánh vác những gì ngươi nên gánh vác
 - Chương 180: Tân Đế, Tạ Chước
 - Chương 181: Mỗi con sông ngọn núi, đều là sự che chở của Tân Đế
 - Chương 182: Bắt anh về làm hoàng hậu của em
 - Chương 183: Anh có muốn, làm người yêu cả đời của em không?
 - Chương 184: Tạ Chước muốn vĩnh viễn có được anh
 - Chương 185: Mảnh bạch ngọc thứ hai
 - Chương 186: Tạ Chước tối nay sẽ đến
 - Chương 187: Anh chính là yêu em, anh yêu em đến chết rồi
 - Chương 188: Nước mắt của cậu, vậy mà có ngày cũng sẽ được chỉ huy hôn đi
 - Chương 189: Tôi chỉ là đang nghỉ phép, không phải đã chết rồi
 - Chương 190: Tạ Chước muốn đuổi theo hơn bất cứ ai
 - Chương 191: Mèo nhỏ tức giận cắn cậu, còn không giúp cậu làm lành
 - Chương 192: Chúng ta là người yêu
 - Chương 193: Em biết, hoa sơn trà có ý nghĩa gì không?
 - Chương 194: Tên khốn kia, ngươi lại dám giẫm nát bạch ngọc?!
 - Chương 195: Ai cản ta, kẻ đó chính là quân phản loạn
 - Chương 196: Mà Tiểu Tạ Chước thì lại chẳng có gì cả
 - Chương 197: Tạ Thần, chúng ta cũng nên cho phép bản thân bình thường già đi
 - Chương 198: Mỹ nhân, em thật sự không ngoan nha
 - Chương 199: Ngươi ở lại đây cùng ta, được không?
 - Chương 200: Bảo vệ người khác thật ra rất đau
 - Chương 201: Đừng xem thường tình yêu anh dành cho em
 - Chương 202: Vạn vật đều tái sinh, chỉ có một người chết đi
 - Chương 203: Bé cưng mèo nhỏ
 - Chương 204: Em bé cưng em bé cưng, Hakimi Hakimi
 - Chương 205: Ít nhất khi chúng tôi tại vị, tôi nói hòa bình thì sẽ hòa bình
 - Chương 206: Đội trưởng Lôi nắm thóp Lục Dao
 - Chương 207: Anh cũng có nhớ tiểu Alpha của anh
 - Chương 208: Trái tim cô độc này lại cũng có thể vì một người mà rung động
 - Chương 209: Lần đầu tiên thần minh rung động, chỉ thuộc về cậu (HOÀN CHÍNH VĂN)
 - Chương 210: PN 1. Anh hoàn toàn thuộc về em rồi, chỉ huy
 - Chương 211: PN 2. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 1)
 - Chương 212: PN 3. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 2)
 - Chương 213: PN 4. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 3)
 - Chương 214: PN 5. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 4)
 - Chương 215: PN 6. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 5_Hết)
 - Chương 216: PN 7. Bảy ngày sau
 - Chương 217: PN 8. Là ngày bọn họ đã hẹn trước để kết hôn
 - Chương 218: PN 9. An An, em giống như một miếng bánh phô mai nhỏ vậy
 - Chương 219: PN 10. Thiếu tướng x Hồ ly
 - Chương 220: PN 11. Tân hôn vui vẻ
 - Chương 221: PN 12. Vĩnh viễn yêu nhau giữa thịnh thế phồn hoa (TOÀN VĂN HOÀN)
 - Chương 222: PN 13. Anh chính là vị vua không ngai trong huyết mạch của em
 
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Hoàng Đế sẽ không dễ dàng buông tha cho con yêu thú cấp 3S dám lẩn trốn ngay dưới mi mắt mình.
Vì thế trước khi bọn họ kịp kéo đến, Tô Tiện đã bị quân đội bao vây kín mít.
"Ngươi là ai?!"
"Tự tiện xâm nhập lăng mộ, ngươi có biết đây là trọng tội có thể xử tử không?!"
Hồ ly bật cười lạnh, từ từ đứng dậy trước bia mộ, đôi mắt dài yêu dị liếc qua bọn họ, uy áp vô hình từ một con hồ ly trăm tuổi âm thầm lan toả, nó mở miệng liền nói một câu—
"Ưm ~ ưm ~ ưm ~ "
"Người.... ta... chỉ... là... cô... bé... đáng... thương..."
Quân đội đế quốc: "......"
Các trưởng quan vừa nghe tin chạy đến: "......"
Thời Tễ cũng kỳ lạ mà trầm mặc hai giây.
Bảo nó bắt chước tên nhóc con kia, chứ đâu có bảo nó vượt mặt luôn đâu.
Trưởng quan Mandel chỉ vào Tô Tiện, diễn xuất tệ đến mức ngay cả ngôi sao mới nổi cũng phải xấu hổ, "Đây chính là con yêu thú cấp 3S của Tinh Hệ Thứ Tám! Bệ hạ có lệnh, thấy là g**t ch*t bất luận tội, mấy người các cậu mau lên cho tôi!"
Thời Tễ lạnh giọng, "Dừng tay."
Mặc dù mấy người kia không phải là thuộc hạ của chỉ huy, nhưng vẫn theo bản năng dừng bước.
"Chước Chước, lại đây."
Cô bé vừa nãy đang còn ấm ức giờ lại đáng yêu chạy đến trốn sau lưng anh.
Trưởng quan Mandel trợn tròn mắt, "Chước Chước?"
Ngài mẹ nó gọi cái gì cơ?
Thời Tễ bình thản lên tiếng, "Em gái tôi, ngưỡng mộ thiếu tướng Cố đã lâu, mang chút hoa đến viếng cũng không có gì quá đáng chứ?"
Trưởng quan Mandel: "???"
"Vậy sao?" Giọng Tạ Thần lạnh lẽo uy nghiêm vang lên.
Thời Tễ nghiêng đầu nhìn hắn, "Phải."
"Chỉ huy Thời, không cần nói dối."
Sắc mặt lạnh lùng của Hoàng Đế lộ ra vẻ chế giễu, "Cậu nên biết rõ, tôi có thể phân biệt được là người hay là yêu thú, giao nó cho tôi, chuyện này không liên quan gì đến cậu."
Chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay hắn có thể vạch trần mọi loại ngụy trang.
Trước mặt đế vương, chúng sinh đều là kiến cỏ.
Ánh mắt Thời Tễ liếc qua chiếc nhẫn bạch ngọc, điềm tĩnh nói từng chữ, "Vậy kiểm tra thử xem."
Tạ Thần với đôi mắt tím sắc bén nhìn chằm chằm anh, bỗng bật cười như vừa hiểu ra, "Hóa ra cậu là vì tôi mà đến."
Quả là một nước cờ khôn khéo.
Bình yên vô sự lượn lờ một vòng trước mặt hắn, gặp cả người trong lòng của yêu thú, cuối cùng còn vênh váo rời đi.
Chẳng khác gì đang giẫm đạp lên uy nghiêm của một Hoàng Đế.
Hồ ly đã chạy đến trước mặt Hoàng Đế, nó mím môi, đầu ngón tay siết chặt lấy tà váy hồng.
Nó không quan tâm đến việc bị bại lộ, đây là lựa chọn của chính nó.
Tay của Hoàng Đế vươn ra, giọng nói uy nghiêm không cho phép chống cự, "Đặt lên đây."
Không hiểu vì sao hồ ly có chút căng thẳng.
Nó chậm rãi đưa tay lên, đặt vào lòng bàn tay Hoàng Đế, rồi nhắm mắt lại—
Thời Tễ bình tĩnh nhìn hai người, bàn tay hờ hững mân mê khẩu súng bạc bên hông.
Dù thế nào đi nữa, hôm nay anh cũng sẽ mang hồ ly rời đi.
"Thấy rồi chứ?"
Giọng nói của Hoàng Đế vang lên như từ tận chân trời xa xăm, tựa ma quỷ thì thầm bên tai anh, "Là tôi giết hắn, chính tay tôi giết."
Đế vương mắt đỏ ngầu vung kiếm chém xuống.
Máu văng xa ba thước, thiếu tướng anh tuấn bị chém đầu ngay trước mặt công chúng, quyển sách tín ngưỡng rơi khỏi tay anh—
Tôi, C
ố
M
ộ
Chi, nguy
ệ
n vĩnh
vi
ễ
n
trung thành v
ớ
i đ
ế
qu
ố
c, trung thành v
ớ
i nhân dân.
Dù c*
ồ
ng phong có kiên quy
ế
t n
ổ
i lên, tôi cũng s
ẽ
c
ưỡ
i gió đánh tan v
ạ
n d
ặ
m.
Khi nguy nan
ậ
p đ
ế
n, tôi nguy
ệ
n ng
ượ
c dòng mà ti
ế
n, vĩnh vi
ễ
n không lùi b
ướ
c, b
ả
o v
ệ
m
ỗ
i m
ộ
t ng
ườ
i dân c
ủ
a đ
ế
qu
ố
c, cho đ
ế
n khi gi
ế
t s
ạ
ch con yêu thú c*
ố
i cùng trên th
ế
gian này.
"Bệ hạ...."
Thiếu tướng nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế, như muốn nói điều gì đó, đôi môi mấp máy khẽ thốt ra hai chữ vô thanh, "......"
Anh mở trừng mắt, hoàn toàn ngừng thở.
"Không phải, không phải."
Hồ ly bất chợt ôm lấy đầu, trước mắt là một màn đỏ như sương máu, chỉ còn lại ánh mắt không thể nhắm của thiếu tướng lúc chết.
Đại não tựa như bị thứ gì đó dùng sức xé rách, "Không phải, không phải....anh ấy không phản bội đế quốc....."
Linh hồn của thiếu tướng là màu đen, linh hồn của anh ấy sao có thể là màu đen.
Anh ấy rõ ràng là người dũng cảm và quang minh chính đại nhất trên thế gian này.
Tô Tiện không thể tin nổi nhìn người đối diện, đôi mắt tím sâu thẳm ấy phản chiếu thứ ánh sáng kỳ dị, như vực sâu phủ đầy sương máu, khiến người ta không thở nổi.
"Chỉ bằng ngươi, cũng muốn nhìn thấu trái tim ta?"
.... oong oong oong ....
Kính áp tròng đen tan ra trong mắt hồ ly, để lộ đôi mắt vàng kim hồ ly thuần khiết.
Tô Tiện dần dần không còn nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ còn vang vọng những tiếng ong ong.
Ngươi đã làm gì anh ấy?
.... oong oong oong ....
Kẻ làm tổn thương thiếu tướng, đều phải chết.
Thời Tễ chợt cảm thấy không đúng, bước lên một bước, "Chước Chước!"
Tô Tiện không quay đầu lại.
Hoàng Đế rút tay về, một trưởng quan bên cạnh đưa khăn tay cho hắn, hắn thong thả lau sạch chỗ vừa bị hồ ly chạm qua, ngước mắt nhìn về phía Thời Tễ.
Hắn nhếch môi cười một cái.
"Hiểu lầm thôi, không phải yêu thú."
Thần kinh Thời Tễ lập tức căng thẳng.
Đến khi anh kịp phản ứng thì đã quá muộn, cơn gió lớn thổi tới từ cuối nghĩa trang, toàn bộ hoa bị nghiền dập nát trong nháy mắt.
Mái tóc dài của hồ ly tung bay, đôi mắt vàng kim ánh lên sắc đỏ u ám.
Từng chữ từng chữ nói, "Tạ Thần, ta muốn giết ngươi."
Ngay trước mặt tất cả các trưởng quan.
Chỉ cần nó ra tay, sau này dù là đại la thần tiên cũng không cứu được nó.
"Tô Tiện! Dừng tay—"
Móng vuốt của hồ ly giương cao, lao thẳng về phía trái tim Hoàng Đế.
Hoàng Đế vẫn ung dung nhìn nó, khóe môi treo nụ cười lạnh, áo choàng bạch kim trên người hắn được luyện chế đặc biệt, móng vuốt hồ ly không thể làm hắn tổn thương dù chỉ một chút—
"Phụt!"
Móng vuốt sắc nhọn c*m v** da thịt, máu tươi phun trào dữ dội.
Nụ cười trên khóe môi Hoàng Đế lập tức đông cứng, hắn nhìn người đang chắn trước mặt mình.
Dấu ấn sóng nước nhỏ trên chiếc cổ trắng nõn ấy đã mờ đi.
Lướt qua trước mắt hắn.
Hương sơn trà ngọt ngào lan tỏa, hòa lẫn với mùi máu tanh trong không khí.
Mọi người không kìm được mà kinh hô lên, "Chỉ huy—"
Nhưng Thời Tễ thậm chí không nhíu mày lấy một cái, chỉ siết chặt cổ tay của hồ ly.
"Tô Tiện, tỉnh táo lại đi."
Giọng anh vẫn lạnh như thường, nhưng lại có hơi ấm như gió xuân.
Không hề có lấy một chút trách móc, hệt như lần trước trong văn phòng, vị chỉ huy ấy với ánh mắt khó hiểu lại hoang mang.
Mười ngón tay xinh đẹp đan vào nhau chống dưới cằm, hỏi nó.
"Tiểu hồ ly, cậu thật sự sẵn lòng đánh đổi cả tính mạng để thích Cố Mộ Chi sao?"
"Hãy đi con đường mà cậu cho là đúng, cậu là đệ tử của tôi, chẳng lẽ tôi không thể bảo vệ được các cậu sao?"
Anh là thật sự dùng mạng để bảo vệ.
Sương máu trong mắt hồ ly dần tan đi, nó không thể tin nổi nhìn chỉ huy đang đứng trước mặt.
"Ta, ta đã làm gì vậy?"
Lực siết nơi tay Thời Tễ cuối cùng cũng nới lỏng, anh vốn rất hiếm khi cười, nhưng lúc này lại khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười trấn an rất nhạt.
"Không sao."
"Không sao?"
Hoàng Đế tức giận đến cực điểm bước lên một bước, nửa ôm lấy Thời Tễ vào lòng.
Hắn nhìn bờ vai vẫn đang rỉ máu không ngừng của anh, tin tức tố an ủi mùi gỗ tử đàn âm thầm bao phủ, giúp anh giảm đau và cầm máu.
"Cậu vì cái thứ súc sinh hèn hạ đó mà đến cả mạng cũng không cần nữa sao?"
Hoàng Đế lập tức ra lệnh, "g**t ch*t con yêu thú cấp 3S này ngay tại đây!"
Nhưng ngay giây tiếp theo, người trong lòng hắn lại lùi một bước, vai vừa được cầm máu lại lần nữa trào ra máu tươi.
Anh đứng chắn trước mặt hồ ly đang xù lông, lạnh lùng nhìn tất cả những người đang vây quanh.
"Tôi xem ai dám giết."
Người của quân đội nhất thời không biết có nên tiến lên hay không, đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt quay sang Hoàng Đế.
Hoàng Đế xem như không thấy thản nhiên bỏ qua bọn họ, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào vai của Thời Tễ.
Hắn không trả lời chuyện có g**t ch*t yêu thú hay không, mà chỉ chậm rãi hỏi—
"Cậu từ chối tin tức tố của tôi?"
Ngay cả trưởng quan Mandel cũng nhạy bén nhận ra nguy hiểm đang cận kề.
Hoàng Đế đang ở ranh giới của cơn thịnh nộ, nghiêm trọng hơn bất kỳ lần nào trước đó.
"Lúc này mà cậu còn dám nói bừa thì thật sự chết chắc....." Chữ 'chắc' còn chưa nói xong, Thời Tễ đã lên tiếng đúng như hắn dự liệu.
"Phải."
Giọng Thời Tễ bình tĩnh, "Tin tức tố lẫn lộn mùi của không biết bao nhiêu Omega, ngửi thêm một chút thôi cũng khiến người ta ghê tởm."
Xong rồi.
Anh vậy mà lại dám nói tin tức tố của Hoàng Đế ghê tởm, lần này thì thật sự chết chắc rồi.
Thế nhưng Hoàng Đế vui buồn khó đoán, cơn giận trong mắt ngược lại còn dịu đi đôi chút.
Hỏi ngược lại, "Chỉ huy Thời, cậu đang ghen sao?"
Thời Tễ nhíu mày, vô thức trả lời, "Ngài đang ăn....."
Không được lịch sự cho lắm.
Bị dạy hư rồi.
Trong đôi mắt tím sâu thẳm cao quý của Hoàng Đế hiện lên một tia cười nhạt, "Tôi hứa, chỉ cần cậu theo tôi trở về, từ nay về sau, tôi sẽ không đánh dấu bất kỳ một Omega nào nữa."
Lời hứa của Hoàng Đế trước đến nay luôn có trọng lượng, nhưng hắn từng nuốt lời, mọi người thậm chí không dám nghĩ đó là thật.
Thế nhưng người kia là chỉ huy.
Dù hiện giờ anh trông có vẻ chật vật, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp tàn khốc khiến người ta phải động lòng.
Ai có được anh rồi, còn nhìn nổi người khác sao.
Thời Tễ dường như cuối cùng cũng thấy phiền, anh nhíu mày nói, "Tạ Thần, tôi không quan tâm."
"Tôi không quan tâm ngài đã đánh dấu bao nhiêu Omega, bởi vì vốn dĩ tôi không quan tâm đến ngài."
"Hiểu không?"
Lời nói không chừa lại một chút đường lui nào, gần như xé rách thứ tình cảm mong manh giữa hai người.
"Tô Tiện, đi theo tôi." Thời Tễ một tay đỡ lấy bả vai, không ngoảnh lại mà rời khỏi nghĩa trang.
Nét dịu dàng cuối cùng trên gương mặt Hoàng Đế hoàn toàn biến mất.
"Cậu không thể đi được đâu, chỉ huy Thời."
Trong phạm vi mười dặm toàn bộ quân đội đế quốc đều đã chuẩn bị đợi lệnh.
Khu vực an toàn từng được vạch ra cho anh, giờ đây trở thành một cái lồng giam đúng nghĩa.
"Cùng tôi trở về Tinh Hệ Chủ."
Thời Tễ có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi xung quanh, cho nên anh tự cười giễu cợt một tiếng, "Tạ Thần, ngài vẫn là ngài sao?"
Máu từ bả vai lạnh lẽo chảy xuống, nhiệt độ cơ thể anh cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Cảm giác như chiếc ô trong đêm mưa kia chưa từng xuất hiện.
Nhưng anh rõ ràng đã thấy mái tóc bạc chói mắt đó.
Tạ Thần nói, "Tôi vẫn luôn là tôi, là cậu không chịu nghe lời."
Hắn nhìn về phía sườn mặt nghiêng tái nhợt của Thời Tễ, hàng mi mỏng manh như cánh bướm run rẩy rất nhẹ.
Hoàng Đế một lần nữa vì anh mà nhượng bộ, "Ngoan ngoãn cùng tôi trở về đi, tôi sẽ xem như chưa từng nghe thấy những lời vừa rồi, tôi sẽ tự mình giúp cậu chữa trị vết thương, cũng có thể giữ lại mạng con yêu thú cấp 3S kia, nhốt vào ngục cho cậu tùy ý xử trí."
Thời Tễ nói: "Nếu tôi nói không thì sao?"
Tạ Thần không trả lời nữa.
Nếu anh nói không.
Hắn lạnh lùng mở miệng, "Toàn bộ quân đội đế quốc trong phạm vi mười dặm quanh đây, bất chấp bằng mọi giá, nghe theo mệnh lệnh của tôi, giữ cậu lại."
"Bằng không người chết sẽ là bọn họ."
"Bớt chịu khổ một chút đi. Thời Tễ, cậu sợ đau mà."
Cơ giáp cấp 5S nơi cổ tay Thời Tễ bắt đầu rung lên nhè nhẹ, nó lại một lần nữa nhận được tín hiệu triệu hồi.
Chủ nhân của nó đang nổi giận.
Thời Tễ bình tĩnh nói, "Vậy thì thử xem."
Vừa dứt lời, các đơn binh bên cạnh anh lập tức bị tinh thần lực của chỉ huy đè ép xuống đất.
Báo hiệu một cuộc chiến tranh giữa hai bên chính thức bắt đầu, hồ ly theo bản năng chắn trước mặt Thời Tễ.
Thời Tễ cưỡng ép kiềm lại thần kinh điều khiển cơ giáp cấp 5S, tin tức tố của một Omega cấp cực trội âm thầm lan tỏa khắp người anh, chuẩn bị tạo ra một đợt sóng chấn động lấy anh làm tâm điểm.
Anh chỉ có một cơ hội duy nhất.
Dù thể lực của anh hoàn toàn không thể chịu nổi chấn động lớn như vậy.
Thời Tễ nhắm mắt lại, lực tích tụ trong lòng bàn tay sắp đầy—
"Ầm——!"
Áp lực khủng khiếp từ tin tức tố cực trội phát ra như tiếng nổ vang trời, luồng khí vô hình như sóng biển cuốn bay toàn bộ đơn binh xung quanh, khiến lục phủ ngũ tạng của mọi người đều bị chấn động dữ dội.
Ngay cả hồ ly bên cạnh anh cũng không ngoại lệ.
Lưng hồ ly đập mạnh vào bia mộ của Cố Mộ Chi, trước ngực đau dữ dội, phun ra một ngụm máu tươi.
Đây không phải là tin tức tố của Omega.
Mà là Alpha!
Bàn tay phải ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp của Thời Tễ bị một người khác nhẹ nhàng nắm lấy, chặn đứng dòng tin tức tố mà anh đã dùng hết sức lực để tích tụ.
Trên đỉnh đầu vang lên giọng cười lười biếng quen thuộc của người nào đó.
"Chuyện thế này sao có thể làm phiền anh tự mình ra tay được chứ, vậy thì em còn có tác dụng gì đây?"