- Trang chủ
 - Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
 - Chương 57: Chó sói lông bạc nổi điên vì bảo vệ đóa sơn trà nhỏ
 
Chương 57: Chó sói lông bạc nổi điên vì bảo vệ đóa sơn trà nhỏ
Truyện: Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc
Tác giả: Tư Kiểu
- Chương 1: Lần thứ hai phân hóa
 - Chương 2: Tôi là đàn em của các anh, Tạ Chước
 - Chương 3: Tôi không cần Alpha
 - Chương 4: Chỉ huy, anh hung dữ thật đó
 - Chương 5: Trái tim tình yêu của nhóc tóc bạc
 - Chương 6: Hiện trường tân sinh ngày đầu nhập học
 - Chương 7: Xin lỗi! Là em nhận nhầm người
 - Chương 8: Alpha này thật sự muốn gả cho chỉ huy
 - Chương 9: Chỉ huy, anh định lấy mạng em thật sao
 - Chương 10: Thần minh bị người ta ôm trọn vào lòng
 - Chương 11: Chỉ huy, để ý đến em chút đi mà
 - Chương 12: Quả bóng mèo
 - Chương 13: Hoàng Đế bệ hạ ba lần gọi điện
 - Chương 14: Chỉ huy Thời, cậu không thắng được tôi
 - Chương 15: Bạn nhỏ nào đó suy dinh dưỡng
 - Chương 16: Cậu ấy muốn, cậu sẽ cho cậu ấy sao
 - Chương 17: Chỉ huy, anh thấy không khỏe ở đâu sao
 - Chương 18: Thời Tễ: Cậu quát ai?
 - Chương 19: Đợi khi anh thích em, em sẽ hôn anh đến chết
 - Chương 20: Đại diện chiến sĩ tình yêu thuần khiết
 - Chương 21: Như vậy có phải là quá nuông chiều không
 - Chương 22: Kỳ kiểm tra tân sinh toàn ngọa hổ tàng long
 - Chương 23: Tiếc thật đó, tôi còn chưa từng thua
 - Chương 24: Tôi tên Tạ Chước, là ba của cậu
 - Chương 25: Chỉ có Tiểu Nham nhà ngài chịu ấm ức à
 - Chương 26: Về tắm rửa sạch sẽ đi, bẩn chết được
 - Chương 27: Nhóc con tối nay trông rất đẹp
 - Chương 28: Xoa xoa đầu
 - Chương 29: Xin lỗi mà có thể khiến người ta ngất xỉu
 - Chương 30: Đây là thứ không trả tiền mà có thể xem được sao
 - Chương 31: Không muốn làm bẩn nó
 - Chương 32: Bạch nguyệt quang của em chỉ có anh
 - Chương 33: Kiểm tra đột xuất
 - Chương 34: Em không có mấy cái ham muốn phàm tục đó
 - Chương 35: Tôi nói mấy tên A đừng có mà kỳ thị O quá đáng
 - Chương 36: Đẹp trai lắm luôn, mê chết đi được
 - Chương 37: Chịu phạt tại hồ băng
 - Chương 38: Đừng nhìn, là thứ dơ bẩn
 - Chương 39: Hai chiếc xúc tu vui vẻ thắt nơ bướm
 - Chương 40: Anh hoàn toàn không biết gì về thể lực của em
 - Chương 41: Truyền dưỡng khí vào miệng Tạ Chước
 - Chương 42: Em muốn anh mãi mãi ở lại trong giấc mơ của em
 - Chương 43: Năm đó anh đã hô hấp nhân tạo cho em 32 lần
 - Chương 44: Tên nhóc này lại dám cắn anh một cái
 - Chương 45: Cậu tiêu rồi, cả đời này cậu là người của chỉ huy
 - Chương 46: Dấu ấn của em chỉ dành cho anh
 - Chương 47: Là một chó con trưởng thành, cậu ta sẽ tự đuổi theo
 - Chương 48: Toàn bộ Tinh Hệ Thứ Tám đều sẽ vì anh mà nhường đường
 - Chương 49: Tạ Chước: Chỉ huy ơi, tên này đáng sợ quá hu hu hu
 - Chương 50: Không quá ba ngày, cậu ấy sẽ trở về Tinh Hệ Chủ
 - Chương 51: Bị chó con phát điên liếm một cái
 - Chương 52: Cởi cúc áo, đắp chăn, dỗ chỉ huy ngủ ngoan
 - Chương 53: Cái này phải hỏi Chước Chước của ngày mai
 - Chương 54: Trước khi đi phải liên lạc tình cảm với bé cưng nhà tôi
 - Chương 55: Tên đội Liên Minh - Ăn Cơm Không Xếp Hàng
 - Chương 56: Buồn quá, thật nhớ bé mèo nhỏ nhà tôi
 - Chương 57: Chó sói lông bạc nổi điên vì bảo vệ đóa sơn trà nhỏ
 - Chương 58: Lật kèo! 4 người PK 28 người
 - Chương 59: Khi tôi còn ở đây, cậu không giết được người đó
 - Chương 60: Tiểu Tạ Chước cũng muốn được chơi với anh đẹp trai
 - Chương 61: Omega này đã có chủ
 - Chương 62: Thì ra anh thích nghe em gọi anh là anh trai
 - Chương 63: Rõ ràng là một tiểu yêu tinh mà
 - Chương 64: Em sẽ luôn tôn trọng mọi quyết định của anh, kể cả rời khỏi em
 - Chương 65: Alpha của người đó rất ngoan
 - Chương 66: Hoàng Đế: Alpha của chỉ huy Thời là ai
 - Chương 67: Coi như là dỗ dành chó con đáng thương một chút
 - Chương 68: Anh có phải là thích em rồi không
 - Chương 69: Cậu cũng chỉ đáng yêu một chút thôi, tôi cũng đâu có thích lắm
 - Chương 70: Đền Thần Hoa Hồng sẽ ban phước lành cho mọi tâm hồn lương thiện
 - Chương 71: Người đó sẽ nhận được tình yêu thuần khiết nhất từ thần minh
 - Chương 72: Tiểu Alpha siêu tức giận
 - Chương 73: Tạ Chước, cậu có muốn sờ tai tôi không
 - Chương 74: Đừng đừng đừng, bây giờ không thể biến được đâu
 - Chương 75: Mèo mèo.... đau.... gấp mười lần
 - Chương 76: Anh ơi, em cũng muốn có chồng
 - Chương 77: Chó con của ngươi đã che giấu tin tức tố thật sự với ngươi.
 - Chương 78: Cung điện này không có chỉ huy sẽ sụp đổ
 - Chương 79: Thời Tễ: Em gái tôi, Chước Chước
 - Chương 80: Cậu đang chống lại mệnh lệnh sao, chỉ huy Thời
 - Chương 81: Chuyện thế này sao có thể làm phiền anh tự mình ra tay
 - Chương 82: Ô, đây không phải anh trai sao
 - Chương 83: Chỉ huy, anh thật biết làm nũng nha ~
 - Chương 84: Ngày sau tôi sẽ đến lấy đầu của anh
 - Chương 85: Mèo nhỏ ghen tuông
 - Chương 86: Lần đầu tiên anh chủ động, em mừng còn không kịp
 - Chương 87: Đây là kết cục khi không tôn trọng anh
 - Chương 88: Tạ Chước, cậu không cần vì bất kỳ ai mà thỏa hiệp
 - Chương 89: Cỏ bạc hà mèo
 - Chương 90: Chỉ huy, em nhốt anh lại có được không
 - Chương 91: Bé cưng à, em chính là bé cưng đáng yêu nhất thiên hạ
 - Chương 92: Đừng gọi tôi là bé cưng
 - Chương 93: Từ hôm nay trở đi, cậu chính là người của tôi
 - Chương 94: Bé cưng nhà tôi sao mà có tính chiếm hữu mạnh đến vậy chứ
 - Chương 95: Không còn nhìn thấy con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu trong lồng nuôi nữa
 - Chương 96: Vô cùng thích hợp cho đêm tân hôn tối nay
 - Chương 97: Không xử lý được thì kêu anh trai cứu mạng
 - Chương 98: Muốn giết Tạ Chước, phải được tôi đồng ý trước
 - Chương 99: Tạ Hỏa Chước đã hai tháng rồi mà vẫn chưa đến
 - Chương 100: Cậu muốn giành chức vô địch cho bé cưng mèo nhỏ
 - Chương 101: Mọi người, chào mừng đến với Liên Minh Tinh Hệ
 - Chương 102: Yêu đương mù quáng, nhóc thần kinh, hết thuốc chữa rồi
 - Chương 103: Loại bỏ toàn đội
 - Chương 104: Thời Tễ có thể chấp nhận tất cả những bông hoa và sự phản bội
 - Chương 105: Mặt bẩn rồi, trông như mèo mướp
 - Chương 106: Đi tìm Tạ Chước
 - Chương 107: Cậu là Alpha mà tôi đã chọn, cậu muốn làm gì cũng được
 - Chương 108: Anh trai, có được không
 - Chương 109: Chụt chụt
 - Chương 110: Xong rồi, cậu ta là nhắm vào Tạ Hỏa Chước mà đến
 - Chương 111: Em ở trong thế giới mà anh chẳng thể nhìn thấy yêu anh
 - Chương 112: Tôi chính là thích trêu ghẹo cậu
 - Chương 113: Một người mặt lạnh như băng, một người nhiệt tình như lửa
 - Chương 114: Tạ Thần, Joker
 - Chương 115: Anh trai đẹp trai quá, thật thích
 - Chương 116: Tiểu Chước trà xanh không sao đâu
 - Chương 117: Đi đi, mấy bạn nhỏ, thử xem sao
 - Chương 118: Tạ Chước, đưa bọn họ rời đi
 - Chương 119: Không sao rồi, anh trai
 - Chương 120: Chỉ huy vậy mà lại dám đánh Hoàng Đế bệ hạ
 - Chương 121: 8301, ta có chút sợ hãi....
 - Chương 122: Hắn đặt tên cho con là Tạ Chước
 - Chương 123: Tôi là Omega của cậu ấy
 - Chương 124: Nếu ngài vẫn cố chấp, tôi sẽ tuyên chiến với ngài
 - Chương 125: Thật ra tôi cũng khá thích em, bạn nhỏ
 - Chương 126: Nói lại lần nữa đi, anh trai
 - Chương 127: Muốn xem thử anh lợi hại đến mức nào, chỉ huy
 - Chương 128: Cậu đã làm gì với chỉ huy
 - Chương 129: Tiểu Chước bạch hoa yếu ớt như tơ
 - Chương 130: Chỉ huy cái gì cũng chiều theo cậu
 - Chương 131: Chào mừng về nhà, chỉ huy Thời
 - Chương 132: Sao anh trai chỉ chào đón bé cưng nhà em thế
 - Chương 133: Vợ tôi đang đánh tôi
 - Chương 134: Ryan, con trai của thượng tướng phản bội
 - Chương 135: Lại đây, ôm tôi
 - Chương 136: Cậu là Omega trong mộng của tôi
 - Chương 137: Em đang giận
 - Chương 138: Về sau em sẽ trừng phạt anh thật nặng
 - Chương 139: Tạ Thần PK Tạ Chước
 - Chương 140: Người che ô cho tôi là ngài sao?
 - Chương 141: Cho tôi một ít cỏ bạc hà mèo
 - Chương 142: Không hung dữ, rất ngoan
 - Chương 143: Cùng tắm, tôi không thể rời xa em
 - Chương 144: Là tôi đã đánh giá thấp uy lực của cỏ bạc hà mèo
 - Chương 145: Nhận lệnh bắt giữ con của kẻ phản bội Ryan Hertz
 - Chương 146: Năng lực chữa lành cấp 5S, Hòa Bình
 - Chương 147: Chỉ dung túng cậu làm loạn lần này thôi
 - Chương 148: Hai kẻ điên
 - Chương 149: Lời tỏ tình của Đàn Tinh trong ngục giam
 - Chương 150: Sinh nhật vui vẻ, Tạ Chước
 - Chương 151: Cậu đã từng nghĩ đến sinh mạng của mười vạn người chưa
 - Chương 152: Hành hình trước công chúng
 - Chương 153: Thượng tướng Susan
 - Chương 154: Đứng trong bùn lầy, ngóng nhìn hoa nở khắp núi
 - Chương 155: Ngươi không còn là người duy nhất được chọn làm đế vương
 - Chương 156: Không sao rồi, chúng ta về nhà thôi
 - Chương 157: Mỹ nhân làm nũng, xoa xoa đầu
 - Chương 158: Tôi thấy hắn chỉ muốn để Thời Tễ làm hoàng đế, còn hắn làm hoàng hậu
 - Chương 159: Trong lòng em không chứa nổi nhiều người đến vậy
 - Chương 160: Chó con tức giận
 - Chương 161: Chuyện người lớn trẻ con đừng xen vào, cút
 - Chương 162: Tạ Chước, để ý tôi một chút đi?
 - Chương 163: Tạ Hỏa Chước đã đạt được ước nguyện
 - Chương 164: Cậu vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn
 - Chương 165: Đó là ngày may mắn nhất của tôi
 - Chương 166: Tình yêu có thể nghênh đón vạn khó, cũng có thể chống đỡ vạn khó
 - Chương 167: Vị chỉ huy cao không thể với tới trên tinh báo
 - Chương 168: Chỉ bằng mày, cũng dám vọng tưởng muốn xé nát tao sao
 - Chương 169: Vòng lặp vận mệnh
 - Chương 170: Em chính là người được vận mệnh an bài của anh, đúng không?
 - Chương 171: Hoa có ngày lại nở, người vĩnh viễn vẫn là thiếu niên
 - Chương 172: Chém chết tại chỗ
 - Chương 173: Cơ giáp cấp 5S, Ngân Dực
 - Chương 174: Sư phụ, đế quốc đang gặp nguy hiểm
 - Chương 175: Tạ Thần đến chết cũng không hiểu, tại sao?
 - Chương 176: Cứu lấy cháu dâu bảo bối của cháu nội ông đi
 - Chương 177: Em nhìn xem đuôi mèo nhỏ còn đau không
 - Chương 178: Lòng tin giữa mèo nhỏ và chó con mong manh đến vậy sao?
 - Chương 179: Cuối cùng ngươi cũng phải gánh vác những gì ngươi nên gánh vác
 - Chương 180: Tân Đế, Tạ Chước
 - Chương 181: Mỗi con sông ngọn núi, đều là sự che chở của Tân Đế
 - Chương 182: Bắt anh về làm hoàng hậu của em
 - Chương 183: Anh có muốn, làm người yêu cả đời của em không?
 - Chương 184: Tạ Chước muốn vĩnh viễn có được anh
 - Chương 185: Mảnh bạch ngọc thứ hai
 - Chương 186: Tạ Chước tối nay sẽ đến
 - Chương 187: Anh chính là yêu em, anh yêu em đến chết rồi
 - Chương 188: Nước mắt của cậu, vậy mà có ngày cũng sẽ được chỉ huy hôn đi
 - Chương 189: Tôi chỉ là đang nghỉ phép, không phải đã chết rồi
 - Chương 190: Tạ Chước muốn đuổi theo hơn bất cứ ai
 - Chương 191: Mèo nhỏ tức giận cắn cậu, còn không giúp cậu làm lành
 - Chương 192: Chúng ta là người yêu
 - Chương 193: Em biết, hoa sơn trà có ý nghĩa gì không?
 - Chương 194: Tên khốn kia, ngươi lại dám giẫm nát bạch ngọc?!
 - Chương 195: Ai cản ta, kẻ đó chính là quân phản loạn
 - Chương 196: Mà Tiểu Tạ Chước thì lại chẳng có gì cả
 - Chương 197: Tạ Thần, chúng ta cũng nên cho phép bản thân bình thường già đi
 - Chương 198: Mỹ nhân, em thật sự không ngoan nha
 - Chương 199: Ngươi ở lại đây cùng ta, được không?
 - Chương 200: Bảo vệ người khác thật ra rất đau
 - Chương 201: Đừng xem thường tình yêu anh dành cho em
 - Chương 202: Vạn vật đều tái sinh, chỉ có một người chết đi
 - Chương 203: Bé cưng mèo nhỏ
 - Chương 204: Em bé cưng em bé cưng, Hakimi Hakimi
 - Chương 205: Ít nhất khi chúng tôi tại vị, tôi nói hòa bình thì sẽ hòa bình
 - Chương 206: Đội trưởng Lôi nắm thóp Lục Dao
 - Chương 207: Anh cũng có nhớ tiểu Alpha của anh
 - Chương 208: Trái tim cô độc này lại cũng có thể vì một người mà rung động
 - Chương 209: Lần đầu tiên thần minh rung động, chỉ thuộc về cậu (HOÀN CHÍNH VĂN)
 - Chương 210: PN 1. Anh hoàn toàn thuộc về em rồi, chỉ huy
 - Chương 211: PN 2. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 1)
 - Chương 212: PN 3. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 2)
 - Chương 213: PN 4. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 3)
 - Chương 214: PN 5. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 4)
 - Chương 215: PN 6. Đội trưởng Lôi x Lục Dao (Phần 5_Hết)
 - Chương 216: PN 7. Bảy ngày sau
 - Chương 217: PN 8. Là ngày bọn họ đã hẹn trước để kết hôn
 - Chương 218: PN 9. An An, em giống như một miếng bánh phô mai nhỏ vậy
 - Chương 219: PN 10. Thiếu tướng x Hồ ly
 - Chương 220: PN 11. Tân hôn vui vẻ
 - Chương 221: PN 12. Vĩnh viễn yêu nhau giữa thịnh thế phồn hoa (TOÀN VĂN HOÀN)
 - Chương 222: PN 13. Anh chính là vị vua không ngai trong huyết mạch của em
 
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
Giáo sư Mạc Sơn nheo mắt, "Đội trưởng này cũng thông minh đấy, biết chỉ dựa vào sức một đội thì không đủ, phải liên minh mới gây áp lực được lên tất cả mọi người."
Chỉ là không biết tên nhóc nổi loạn kia có chịu đồng ý không.
Hiếm khi Tạ Chước biểu hiện bình thường: "Được thôi, tôi không có ý kiến."
Sau đó đội thứ ba đến, thấy hai đội mạnh đang đứng trước canh giữ.
Lúc đầu thì còn chống đối một chút, tuy nhiên đội trưởng Lôi Đình cũng dễ nói chuyện, "PK, đội nào thua thì lên."
"Nhưng giữa việc mất một người hay mất hai người, tôi tin các cậu biết nên lựa chọn thế nào."
Đội Lôi Đình được công nhận là đội mạnh nhất.
Tạ Chước lại là người thứ hai vượt qua được bụi hoa hồng, còn giết ngược một thành viên đội Lôi Đình, thực lực không cần phải bàn cãi.
Tạ Chước tựa vào tường rào, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó.
Nhìn tùy tiện nhưng lại dễ nói chuyện, "Tôi có thể đảm bảo sau khi qua cửa ải này, đội của các cậu ít nhất vẫn còn một người."
Đội trưởng Lôi Đình im lặng liếc cậu một cái.
Tên đội trưởng kia rõ ràng có hơi do dự, "Thật sao?"
Tạ Chước nói bằng giọng lười biếng, "Ừ."
Đám người kia do dự bàn bạc một hồi, Ryan vỗ vỗ Tạ Chước, mặt nhỏ nhăn nhó hỏi, "Sao cậu cái gì cũng ăn vậy? Không sợ có độc à?"
Cỏ trong sân này đều có thể giết người, cậu còn dám ngậm trong miệng.
Tạ Chước nói: ".....Lúc nhỏ ăn cỏ quen rồi."
Ryan lập tức cảm thấy áy náy lẫn xót xa, "......"
Tạ Chước phì cười, "Không phải, cái này mà anh cũng tin à?"
Ryan: "......."
Tiểu O cạn lời =_=
Lúc này, đội thứ ba đã suy nghĩ xong.
"Chúng tôi đồng ý. Nhưng cậu phải đảm bảo thằng bé này sống."
Một cậu nhóc bị đẩy tới trước mặt Tạ Chước, "Em út đội chúng tôi, lần đầu tham gia, muốn để nó sống lâu hơn chút."
Tạ Chước liếc nhìn cậu nhóc mắt đỏ hoe kia, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Những đội sau đó, Tạ Chước đều đảm bảo sẽ còn lại một người, cậu dẫn họ an toàn vượt qua cửa thứ hai.
Đội trưởng Lôi Đình chống khẩu súng trường đứng một bên, nghe vậy chỉ nói, "Làm chuyện thừa thãi, lãng phí thời gian."
Suy cho cùng, đây là một cuộc thi.
Cuối cùng vẫn là các đội tàn sát lẫn nhau thôi, dù hiện tại là đồng minh nhưng cũng chỉ là tạm thời, cần gì phải làm thêm chuyện thừa thãi.
Lòng tốt ngu ngốc, phí phạm thời gian.
"Chỉ huy Thời thấy thế nào?" Giáo sư Mạc Sơn lại hỏi từ phía sau.
"Ngồi mà thấy."
Thời Tễ hỏi ngược lại, "Nếu không thì tôi còn có thể thấy thế nào?"
Mạc Sơn: "......"
Mạc Sơn dứt khoát hỏi, "Cậu sẽ dùng sức mạnh áp bức, để bọn họ đều chịu chết, hay sẽ giúp họ giữ lại một thành viên cuối cùng?
Dù người được giữ lại sau này sẽ trở thành đối thủ.
Thời Tễ nhanh chóng đưa ra câu trả lời, "Giữ lại."
Có vẻ câu trả lời không như dự đoán, giáo sư Mạc Sơn cười nhạt, "Hóa ra cậu cũng là người mềm lòng."
Thời Tễ lại nói: "Điều này không liên quan nhiều đến việc có mềm lòng hay không, trừ khi ngài có thể đảm bảo có sức mạnh tuyệt đối để không bị giết ngược."
Giáo sư Mạc Sơn bỗng sững sốt, "Ý cậu là gì?"
Thời Tễ khẽ nâng hàng mi dài lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh và rõ ràng.
Đôi môi mỏng nhẹ nói một câu: "Ngài có thể làm người canh cửa còn người khác thì không thể sao?"
Trước cái chết tuyệt đối, ai có thể đảm bảo họ sẽ không liều chết phản kháng.
Tạ Chước chỉ cho họ lý do để quyết tâm chết mà thôi.
Bề ngoài có vẻ mềm lòng lương thiện, thực chất tâm tư lại càng kín đáo đáng sợ.
"Cái gì? Anh lại dám bảo bọn tôi ra đi thử?"
Giọng oang oang của Mạc Nham vang lên, "Anh có biết bọn tôi là đội nào không?"
Đội trưởng Lôi Đình nhíu mày, "Đội nào?"
Trước đội mạnh nhất của anh ta, thật sự chưa từng nghe nói có đội nào mạnh hơn.
Mạc Nham cười lạnh một tiếng, lau lau mũi rồi báo tên, "Đội 'Đẳng cấp gì mà đòi sánh với tôi'."
Đội trưởng Lôi Đình dựng thẳng khẩu súng trường trên đất, chỉ hỏi, "Cậu có đi hay không?"
Mạc Nham: "......Đi."
Tổng cộng 12 phiến đá xếp dọc, trong trường hợp mỗi hàng đều có người hy sinh, theo lý chỉ cần 12 người là có thể qua cửa ải này.
Nhưng sự thật tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng.
Họ đi sai đường rồi.
4 phiến đá trước hàng thứ 8 đều biến mất, sau khi 4 người hy sinh, vẫn không có con đường đúng.
"Tổng cộng 96 phiến đá, không đến nỗi lại không tìm được một con đường đúng chứ."
Đội trưởng Lôi Đình lạnh lùng nói, "Tiếp tục, mỗi đội bắt đầu lượt thứ hai."
Sắc mặt Tạ Chước hơi tối lại.
Tổng cộng 42 đội, sau khi qua được cửa đầu tiên đã tổn thất nặng nề, còn chưa kể đến việc đi sai đường.
Thêm vào đó những người phản kháng đều bị đội Lôi Đình trực tiếp g**t ch*t, số lượng người giảm mạnh, cho đến khi mỗi đội chỉ còn lại một người.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cậu nhóc của đội thứ ba.
Lần này theo thứ tự là đến lượt cậu nhóc.
Hiện tại cũng chỉ còn lại hàng đá cuối cùng.
"Cậu đi đi."
Ánh mắt cậu nhóc đầy vẻ hoảng sợ, "Không phải các anh nói, tôi có thể sống sót an toàn đến vòng sau sao?"
Có người nói: "Mỗi đội chúng tôi đều đã không còn dư người nữa rồi."
Trừ bọn họ.
Hai đội canh cửa kia.
Đội Lôi Đình ba người, đội Ăn Cơm Không Xếp Hàng bốn người.
Là đội duy nhất còn đủ quân số, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu bị ghét bỏ, cho nên đội trưởng Lôi Đình lập tức trở mặt không nhận người.
Nói với Tạ Chước, "Các cậu đi."
Tạ Chước hờ hững liếc qua anh ta, cùng tất cả những mầm non duy nhất mà cậu bảo vệ từ các đội khác.
Đều đang nhìn đội cậu, muốn đội cậu đi chịu chết.
"Biết đâu...." Có người muốn nói lại thôi, "Sẽ chọn đúng thì sao."
Khả năng nhỏ đến đáng sợ.
Cuối cùng Lục Dao đứng ra nói, "Thôi vậy, để tôi đi, dù sao tôi cũng chỉ có tác dụng này."
Trong tình huống cần thiết thì thu hút hỏa lực, bảo vệ người chủ lực.
Cậu ta vừa định bước lên phiến đá, đã bị Tạ Chước kéo lại, "Hả?"
Tạ Chước tự mình bước lên phiến đá.
"Má nó, cậu đừng—"
Lục Dao theo bản năng đuổi theo, Tạ Chước không hề quay đầu lại quát lớn, "Đi về."
"Không phải....." Lục Dao đã hoàn toàn ngơ ngác.
Ai lên cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là cậu ấy!
Cậu ta sốt ruột đi vòng vòng, lớn tiếng hỏi, "Vận may của cậu thế nào hả? Trúng thưởng bao giờ chưa?"
Bước chân Tạ Chước hơi khựng lại, suy nghĩ một chút, "Dù sao từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trúng cái kiểu uống thêm chai nữa."
"......."
Cậu đã nghèo như vậy rồi, đến vận may uống thêm một chai nước cũng không có sao?
"Nhưng tôi cảm thấy vận may của mình khá tốt."
Ánh mắt Tạ Chước rơi trên mấy phiến đá, từ bên ngoài nhìn không ra bất kỳ sự khác biệt nào.
"Có lần tôi suýt nữa là chết rồi, còn thấy bà cố đang hâm sủi cảo cho tôi, thế mà vẫn bị người ta cứu về."
Khóe môi mỏng của cậu khẽ nhếch lên cười, "Anh ấy đã hô hấp nhân tạo cho tôi 32 lần, cứ không ngừng gọi tôi tỉnh."
"Cho nên tôi luôn cảm thấy, tôi không dễ chết như vậy."
Nói xong, Tạ Chước liền chọn một phiến đá nhảy qua—
Ngay khoảnh khắc đôi bốt đen giẫm lên phiến đá, phiến đá hóa thành trong suốt, cỏ dại chen lấn nhau muốn nuốt chửng kẻ vừa bước đến.
Một chiếc móc câu bắn về phía cửa lớn cung điện, móc chặt vào phía trên.
Tất cả mọi người lập tức mở to mắt, "Cậu ta làm vậy......không được đâu."
"Vừa nãy anh tôi thử rồi, anh ấy muốn nhân cơ hội nhảy sang phiến khác, kết quả bị lực hút kéo về ngay lập tức."
"Nhưng cái này có điểm tựa, biết đâu—–cẩn thận!"
Đám cỏ trông có vẻ mềm yếu lay động, lực hút lại mạnh đến mức kéo cả móc câu trượt xuống mấy phần, trên tường xuất hiện những vết cào sâu hoắm.
Tạ Chước bám chặt vào sợi dây, má gần như dán vào đám cỏ.
Lực hút vô hình không ngừng kéo cậu xuống.
Đầu ngón tay rách toạc, máu tươi từng giọt rơi xuống cỏ, bị đám cỏ tranh nhau hấp thụ.
Tạ Chước kiên trì chống đỡ không để mình rơi xuống, Ryan cố gắng ném ra cơ giáp tạo lá chắn nhưng cũng vô ích.
Đội trưởng Lôi Đình đứng bên cạnh xem trò vui, "Vô ích thôi. Nếu không thì mấy phiến đá này bọn tôi đã đi ngang qua từ lâu rồi, giờ chỉ có thể trông vào cậu ta thôi."
Bước ngoặt của sự việc nằm ở đóa hoa nhỏ trên đỉnh đầu Tạ Chước, bị lực hút kéo xuống, đóa sơn trà lập tức tan biến ngay trước mặt cậu.
Tạ Chước sững sờ, hoàn toàn sững sờ.
"Bọn mày chọc giận tao rồi."
"Bọn mày thật sự chọc giận tao rồi."
Đám cỏ: "?"
Cậu đột nhiên túm sợi dây thừng kéo mạnh xuống, trong khoảnh khắc rơi xuống lại mượn lực bật lên không trung, lực hút khiến phần áo bên hông của quân phục tác chiến bị xé rách một mảng.
Cậu hoàn toàn không hay biết, bên hông đang chảy máu.
Lộn một vòng rồi rơi xuống trước cửa cung điện đối diện, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Qua rồi hả? Qua thật rồi hả?
Tạ Chước đột nhiên đứng dậy, không nói một lời 'rắc' một tiếng tháo cánh cửa xuống, quay người bắt đầu giơ lên đập loạn vào đám cỏ.
"Ăn hoa của tao, ăn hoa của tao, cho bọn mày ăn hoa của tao, sao không nghẹn chết bọn mày đi, một đám cỏ thối ăn còn nhiều hơn tao, nhả hoa của tao ra trả lại cho tao, trả lại cho tao!!!"
Mọi người: "......."
Đồ vật trong cung điện chúng nó không nuốt được, cả đám cỏ nhỏ bị đập tơi tả, ngỏm ngay tại chỗ.
Tạ Chước xả giận xong ném cánh cửa đi, thay thế cho phiến đá cuối cùng.
Nhìn sang đám người phía đối diện đang trợn mắt há hốc mồm, trên người vẫn còn nồng nặc oán khí.
"Còn vội chạy làm gì, ngây ra đó luôn đi!"
Tất cả mọi người lập tức tranh nhau chạy về phía trước.
Đầu ngón tay thiếu niên rỉ máu, quân phục tác chiến bị rách bên hông, một vệt máu lan dài trên cơ bụng săn chắc, lại thêm dáng vẻ th* d*c đầy tức giận của cậu.
Đáng sợ, nhưng lại rất k*ch th*ch.
[
Anh đẹp trai này, gợi cảm quá đi.
]
[
Thật sự là.....vừa ngổ ngáo vừa đẹp trai, nhóc sói con.
]
[
Cảm giác rất mạnh mẽ, được cậu ấy đánh dấu chắc chắn sướng chết luôn ưm ưm ưm ~
]
[
Cái cậu nói tốt nhất chỉ là đánh dấu thôi đấy.
]
[
Ai có thể từ chối một nhóc sói con lông bạc nổi điên lên chỉ vì bảo vệ một đóa sơn trà nhỏ chứ, tôi yêu luôn rồi.
]
Cùng lúc đó, một giọt máu trên bề mặt thấm xuyên qua lớp đất dày, nhỏ xuống một cung điện dưới lòng đất.
'Tí tách'
Phảng phất một hương thơm quen thuộc, chàng trai tóc dài tuyệt mỹ nằm trong cỗ quan tài đá hình chữ thập, chậm rãi mở đôi mắt màu vàng kim—
––––
Đôi l
ờ
i t
ừ
tác gi
ả
:
Không biết mọi người có thích đọc cốt truyện không, nhưng vẫn phải viết, tôi nghiêng về cốt truyện và tình cảm ngang nhau, các bảo bối không thích đọc nội dung thi đấu có thể đợi một chút, khi thi đấu kết thúc sẽ đánh dấu mèo mèo hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc (phát ra tiếng cười b**n th**):-D