Mẹ tôi không nói gì, nhưng tôi thì không phải người nhịn được.
“Thứ nhất, chưa ai biết trong bụng chị là trai hay gái; thứ hai, đứa nhỏ còn chưa ra đời, biến số phía trước thì vô vàn, chị lo giữ thai cho tốt đi, đừng ngày nào cũng chạy loạn lên.”
“Cuối cùng, nhà họ Tạ không có ngai vàng để mà cần người kế vị.”
Lời ngầm ý là: với cái kiểu lộng hành suốt ngày như chị ta, con có giữ được hay không còn chưa chắc, ở đó mà nói đến ‘cháu đích tôn’. Ngay cả người nhà Thanh còn không dài dòng như chị.
“Câm miệng! Tới lượt em lên tiếng à?”
Tạ Chu cáu kỉnh quát tôi.
Tôi vừa định phản pháo thì mẹ đã giơ tay ra chắn tôi lại.
Thấy mẹ đứng ra cản tôi, mắt hai người họ lập tức sáng rỡ như bắt được vàng.
“Mẹ, Tiểu Hòa rồi cũng là con gái, sẽ phải lấy chồng thôi.” — Tạ Chu lên tiếng, giọng mang theo tia mừng thầm.
“Mẹ biết.”
Giọng mẹ bình tĩnh như mặt hồ, chẳng gợn chút sóng nào.
“Cũng vì vậy, ngoài căn nhà đứng tên Tiểu Hòa, căn nhà này — mẹ cũng sẽ chuyển tên cho con bé. Để sau này làm chỗ dựa cho nó. Tiểu Hòa không cần một người anh trai đầy toan tính như con.”
Giọng bà không nhanh không chậm, nhưng từng chữ rơi xuống như búa nện vào tim người — vững vàng và không thể thay đổi.
Chúng tôi ba người đều sững sờ, nhưng phản ứng dữ dội nhất là Tạ Chu.
“Tại sao? Tại sao một đứa con gái như nó lại được nhiều như thế?!”
Anh ta trừng mắt nhìn mẹ tôi, nghiến răng nghiến lợi.
“Từ nhỏ đến lớn mẹ lúc nào cũng thiên vị nó! Nếu năm đó mẹ không ngăn cản con đi học, thì bây giờ người tốt nghiệp thạc sĩ đã là con rồi!”
Nghe đến đây, tôi không nhịn được mà trợn tròn mắt, lật cả cái tròng mắt ra sau đầu — không hiểu Tạ Chu lấy đâu ra cái tự tin để nói mấy lời ấy.
“Cho tôi đính chính một chút nhé — anh không học tiếp được là vì thi trượt cấp ba, không liên quan đến ai hết. Đừng tự dát vàng lên mặt mình như thế.”
Không biết tôi lỡ nói trúng chữ nào kích đúng điểm yếu của anh ta, mà mặt Tạ Chu tức thì vặn vẹo như sắp nổ tung.
“Mày câm miệng! Mày lấy tư cách gì mà nói? Tao mới là con trai của nhà họ Tạ! Nếu hồi đó mẹ chịu bỏ tiền cho tao học trường tư, thì sao tao có thể trượt đại học được?!”
“Nếu không phải vì mẹ dồn tiền cho mày, thì bây giờ người có học vấn cao, thu nhập tốt phải là tao, chứ không phải mày — Tạ Hòa!”
Tôi nhìn anh ta đang điên cuồng, cười lạnh một tiếng — thật nực cười. Loại người này, thất bại thì trách trời oán đất, duy chỉ không bao giờ biết nhìn lại chính mình.
“Lời của Lai Đệ là đúng! Là lỗi của mẹ khi cho Tạ Hòa học quá nhiều. Con gái nhà người ta từ nhỏ đã phải đi làm kiếm tiền nuôi anh em trai trong nhà, tại sao nó không cần? Tại sao tôi không có?”
“Tôi đòi nó đưa nhà cho tôi thì sai ở đâu? Tôi mới là con trai của họ Tạ, mọi thứ của họ Tạ đáng lẽ đều phải là của tôi!”
Tạ Chu càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng gầm lên như thú hoang bị dồn đến bước đường cùng.
Tôi quay sang nhìn mẹ — bà vẫn đứng đó, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lẽo, không hề có lấy một chút xúc động.
Một lúc lâu sau, mẹ chậm rãi đưa tay vào túi, rút ra một tờ giấy, đẩy nhẹ về phía Tạ Chu.
Khi Tạ Chu cúi đầu nhìn xuống tờ giấy trong tay, mẹ mới mở miệng, giọng nói bình thản nhưng từng chữ rơi xuống như tảng đá:
“Mẹ tự thấy cả đời này không hổ thẹn với con. Những gì mẹ cho Tiểu Hòa, con không thiếu một xu một hào. Thậm chí đến mười vạn cuối cùng mẹ có, cũng là cho con. Cả đời này, với con — Tạ Chu, mẹ không có gì phải áy náy.”
Tạ Chu nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong tay, ánh mắt trống rỗng, cả người như mất hồn, miệng lẩm bẩm:
“Không thể nào… không thể nào…”
“Đây là giấy chứng nhận nhận nuôi mà năm xưa chúng ta làm, con không phải là con ruột của mẹ, mà là mẹ và ba của Tiểu Hòa nhặt được con bên vệ đường.”
Giọng mẹ chậm rãi vang lên, ánh mắt thoáng qua một tia mềm mại như đang trôi về ký ức cũ.