Ba bạn cùng phòng khác chưa đến.

Anh giúp tôi trải giường, sắp xếp đồ đạc, bận rộn không ngơi tay.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn bóng lưng anh, trong lòng dâng lên sự ấm áp.

“Xong rồi.” Anh vỗ tay, trán lấm tấm mồ hôi.

“Cảm ơn nha, đại học bá.” Tôi đưa anh chai nước.

Anh nhận lấy, vặn nắp uống một ngụm.

“Tô Cẩn Nghiên,” anh nói, “công lao to thế này, em không định có chút biểu hiện gì sao?”

Tôi cảnh giác ngay: “Anh… anh lại định làm gì?”

Anh chỉ vào má mình.

“Hôn một cái, coi như trả công.”

Mặt tôi đỏ bừng.

Tên này, càng lúc càng được đà!

“Không đời nào!” Tôi kiên quyết không mắc bẫy.

“Ồ?” Anh nhướng mày, “thế thì anh đành tự làm thôi.”

Nói xong, anh giả bộ nhào tới.

Tôi hoảng hốt lùi ngay một bước.

“Cố Dĩ Thần! Đừng làm bậy! Đây là ký túc đó!”

Nhỡ đâu bạn cùng phòng đột nhiên vào thì sao!

Anh nhìn tôi lúng túng, phá lên cười.

“Trêu em thôi.” Anh nói, “đi nào, anh dẫn em đi dạo quanh trường.”

Tôi thở phào, theo anh bước ra ngoài.

Khuôn viên A Đại đẹp thật, cây xanh rợp bóng, hồ nước lấp lánh.

Cố Dĩ Thần nắm tay tôi, cùng đi trên con đường rợp bóng cây.

Anh vừa đi vừa giới thiệu từng tòa nhà, từng góc cảnh trong trường.

Giọng anh dịu dàng, ánh mắt chăm chú.

Tôi bỗng thấy, có một người bạn trai như vậy, thật tuyệt.

Anh không chỉ học giỏi, đẹp trai, mà còn chu đáo, còn… rất biết cách làm tim người khác loạn nhịp.

(Dù thỉnh thoảng cũng hơi bụng đen…)

“Tô Cẩn Nghiên,” anh đột nhiên dừng lại, quay sang nhìn tôi, “bốn năm đại học, nhờ em chỉ giáo nhiều.”

Tôi cũng nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Cố Dĩ Thần, anh cũng nhờ chỉ giáo nhiều.”

Cả hai cùng bật cười.

Ánh nắng xuyên qua tán lá rơi xuống, để lại những vệt sáng loang lổ trên người chúng tôi.

Tôi biết, câu chuyện của chúng tôi, mới chỉ vừa bắt đầu.

Phía trước còn nhiều điều chưa biết, còn lắm thử thách.

Nhưng chỉ cần chúng tôi bên nhau, thì chẳng có gì phải sợ.

Bởi vì, chúng tôi là ánh sáng của nhau, cùng soi sáng con đường phía trước.

11.

Sau khi đi dạo quanh trường, Cố Dĩ Thần dẫn tôi đến nhà ăn.

Nhà ăn của A Đại, quả nhiên danh bất hư truyền.

Món ăn phong phú, hương vị ngon, giá cả lại siêu “sinh viên”.

Tôi gọi sườn xào chua ngọt, đậu hũ Mapo, thêm một đĩa rau xào.

Anh gọi thịt bò nấu cay, cà tím xào tỏi, với canh viên bí đao.

Một bàn đầy ụ.

“Gọi nhiều thế này, ăn hết nổi không?” Tôi hỏi.

“Không hết thì gói mang về.” Anh đáp tỉnh bơ, “Anh muốn em nếm thử hết hương vị A Đại.”

Trong lòng tôi ngọt lịm.

Tên này, ngày càng biết cách lấy lòng rồi.

Lúc ăn, anh không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.

“Cái này ngon lắm, thử đi.”

“Cái kia cũng được, ăn nhiều vào.”

Bát của tôi chất cao như núi nhỏ.

“Cố Dĩ Thần, anh tưởng em là heo à!” Tôi bức xúc.

Anh cười: “Em gầy quá, phải ăn nhiều thịt mới dễ thương.”

Tôi bĩu môi.

Lại chiêu này nữa.

Ăn xong, chúng tôi ghé siêu thị trong trường.

Mua ít đồ dùng và đồ ăn vặt.

Đến lúc trả tiền, anh giành thanh toán.

“Không phải nói AA sao?” Tôi nhắc.

“Lần này anh trả, lần sau em trả.” Anh nói tỉnh như không.

Tôi đành chịu thua.

Khi về ký túc, trời đã gần tối.

Hai bạn cùng phòng tôi cũng vừa đến.

Một cô gái nhỏ nhắn từ miền Nam, tên Lâm Hiểu Hiểu.

Một cô gái phóng khoáng miền Bắc, tên Triệu Đan.

Chúng tôi tự giới thiệu, chẳng mấy chốc đã nói chuyện rôm rả.

Cố Dĩ Thần giúp tôi sắp xếp đồ rồi chuẩn bị về.

“Anh về đây, có gì gọi anh.” Anh nói.

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Ra đến cửa, anh quay lại, nháy mắt.

Ánh mắt rõ ràng đang nhắc: “Đừng quên phần thưởng của anh nhé.”

Mặt tôi nóng bừng, giả vờ không thấy.

Anh đi rồi, Lâm Hiểu Hiểu lập tức ghé qua, ánh mắt hóng hớt:

“Cẩn Nghiên, vừa nãy anh chàng đẹp trai đó là bạn trai cậu đúng không?”

“Ừm.” Tôi gật đầu ngượng ngùng.

“Wow! Đẹp trai quá!” Triệu Đan cũng phụ họa, “Mà còn đối xử với cậu tốt ghê.”

Trong lòng tôi ngọt như mật.

“Anh ấy tên Cố Dĩ Thần, cùng khoa với chúng ta.” Tôi giới thiệu.

“Cố Dĩ Thần?” Lâm Hiểu Hiểu tròn mắt, “Có phải thủ khoa đại học không?”

“Ừ.”

“Trời ơi! Cẩn Nghiên, cậu giỏi quá! Bắt được học thần luôn!” Triệu Đan nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.

Tôi chỉ cười hì hì.

Thực ra, không phải tôi bắt được anh, mà là anh gài bẫy tôi.

Nhưng chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ không kể cho họ đâu.

Tối đó, bốn đứa cùng đi dự lễ khai giảng.

Hiệu trưởng hùng hồn diễn thuyết trên sân khấu, còn chúng tôi dưới sân thì ngáp ngắn ngáp dài.

Lễ kết thúc, ai về phòng nấy.

Tôi vừa tới dưới ký túc, đã thấy Cố Dĩ Thần đứng đó.

Ánh đèn đường kéo dài bóng anh.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên.

“Đợi em.” Giọng anh dịu dàng.

Tim tôi ấm lên.

“Đi thôi, anh đưa em về.”

Chúng tôi sóng vai bước trên con đường trong khuôn viên.

Trăng sáng, gió mát.

“Tô Cẩn Nghiên,” anh bỗng cất giọng, “em còn nhớ vụ cá cược không?”

Lại nữa!

Tên này ám ảnh với cá cược sao?

“Cá cược nào cơ?” Tôi giả ngu.

“Yêu cầu thứ ba,” anh nhắc, “cái nhân đôi ấy.”

Tim tôi hụt nhịp.

“Anh… anh còn muốn gì nữa?”

Anh dừng bước, quay lại nhìn thẳng tôi.

Trong ánh trăng, mắt anh sáng đến chói lóa.

“Nhân đôi có nghĩa là…” Anh chậm rãi tiến lại gần, giọng trầm khàn, “từ hôm nay, ngày nào em cũng phải hôn anh một cái. Và… phải để anh hài lòng mới được.”

Tôi: “……”

Đúng là được một tấc lại lấn mười tấc!

“Cố Dĩ Thần! Anh đừng quá đáng quá!” Tôi trừng mắt.

Anh bất ngờ kéo tôi vào lòng, ôm chặt.

“Tô Cẩn Nghiên,” anh vùi đầu vào cổ tôi, giọng khẽ khàng, “anh chỉ là… quá nhớ em thôi.”

Tim tôi mềm nhũn.

Mọi giận dỗi tan sạch.

Tên này, luôn biết cách khiến tôi đầu hàng.

“Được rồi được rồi,” tôi vỗ lưng anh, “em biết rồi.”

“Vậy thì…” Anh ngẩng lên, ánh mắt tràn đầy mong chờ.

Tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh.

“Thế, anh hài lòng chưa?”

Anh lắc đầu.

“Chưa.”

Nói rồi, anh cúi xuống, hôn tôi thật sâu.

Nụ hôn này nồng nhiệt hơn bất cứ lần nào trước đó.

Như muốn hòa tan tôi, biến tôi thành một phần trong anh.

Tôi gần như nghẹt thở, nhưng lại không thể dứt ra.

Mãi lâu sau, anh mới lưu luyến buông ra.

Cả hai đều thở dồn dập, mặt đỏ bừng.

“Tô Cẩn Nghiên,” ánh mắt anh rực cháy, “sau này, em chỉ thuộc về một mình anh.”

“Ừm.” Tôi khẽ đáp, giọng nhỏ như muỗi.

Trong lòng lại hét to: Cố Dĩ Thần, anh cũng chỉ có thể là của tôi thôi!

Không ai được phép cướp đi!

(hoàn)