9.
Sau nụ hôn đó, quan hệ của tôi và Cố Dĩ Thần thay đổi hoàn toàn.
Chúng tôi từ “đối thủ không đội trời chung” trở thành người yêu danh chính ngôn thuận.
Tuy trong mắt tôi, anh vẫn là con sói bụng đen thích trêu chọc.
Nhưng trong cái trêu ấy, đã thêm vài phần cưng chiều và dịu dàng.
Ví dụ, anh vẫn ép tôi đi thư viện tự học mỗi ngày.
Nhưng khi tôi gục xuống bàn ngáp ngắn ngáp dài, anh sẽ lặng lẽ chép giúp tôi mấy trang ghi chú.
Khi tôi bực bội vì bài khó, anh kiên nhẫn giảng giải cho đến lúc tôi hiểu.
Khi tôi khát nước, anh lại lẳng lặng đưa cho tôi một cốc dương chi cam lộ tôi thích nhất.
Chúng tôi cùng nhau vẽ nên cuộc sống đại học, cùng nhau mơ về tương lai.
Anh nói, anh muốn học ngành máy tính, sau này trở thành lập trình viên giỏi, viết ra một ứng dụng thuộc về riêng chúng tôi.
Tôi nói, tôi muốn học báo chí, sau này làm phóng viên, dùng ngòi bút để ghi lại cái đẹp và sự thật của thế giới này.
Anh cười: “Được, sau này code anh viết, em sẽ là người test đầu tiên. Còn bài em viết, anh sẽ là người đọc đầu tiên.”
Tôi cũng cười: “Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã tới ngày trước khi nhập học đại học.
Mẹ giúp tôi xếp hành lý, vừa làm vừa lải nhải:
“Cẩn Nghiên à, lên đại học phải chăm học, đừng chỉ biết yêu đương nghe chưa?”
Tôi lè lưỡi: “Biết rồi mà, mẹ.”
“Còn phải hòa thuận với bạn bè, đừng trẻ con nữa.”
“Vâng vâng vâng.”
“Tiền có đủ tiêu không? Không đủ thì nói với mẹ, mẹ gửi thêm.”
“Đủ rồi ạ, con có tiêu hoang đâu.”
Mẹ khẽ thở dài, vuốt tóc tôi: “Con gái lớn rồi, cuối cùng cũng phải bay đi thôi.”
Mũi tôi cay cay, ôm chặt lấy mẹ: “Mẹ, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Tối hôm đó, Cố Dĩ Thần hẹn tôi ra ngoài.
Chúng tôi đi dọc bờ sông, gió hè thổi nhè nhẹ, ấm áp đến lạ.
“Ngày mai nhập học A Đại rồi, em có hồi hộp không?” Anh hỏi.
“Có chút.” Tôi đáp, “Nhưng có anh ở đó, em không sợ.”
Anh mỉm cười, siết chặt tay tôi.
“Tô Cẩn Nghiên,” anh bỗng dừng bước, ánh mắt nghiêm túc, “em còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không?”
Tôi ngẩn ra: “Cá cược nào?”
“Điểm thi đại học ấy.” Anh nói, “Anh hơn em tám điểm, em phải đồng ý ba yêu cầu của anh, đúng chứ?”
Tôi gật đầu.
Yêu cầu đầu tiên là đi tự học cùng anh.
Yêu cầu thứ hai là làm bạn gái anh.
(Dù sau đó anh đổi thành muốn tôi cười nhiều hơn, nhưng tôi tự mặc định đó là lời tỏ tình.)
Còn yêu cầu thứ ba…
Tôi nhớ ra ngay.
Là để anh hôn tôi một cái.
Hơn nữa, còn phải “nhân đôi”!
Má tôi lại đỏ rực.
“Cố Dĩ Thần, anh… anh lại muốn gì nữa?” Tôi cảnh giác.
Anh nhướng mày, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa.
“Yêu cầu thứ ba,” anh ghé sát, hạ giọng, “nhân đôi có nghĩa là…”
Anh ngừng lại, ánh mắt trở nên nóng rực.
“Lần này, anh sẽ chủ động. Và… không chỉ một cái.”
Tim tôi thình thịch tăng tốc.
Tên này!
Đúng là quá đáng!
Chưa kịp phản ứng, anh đã cúi xuống, hôn tôi.
Nụ hôn lần này không còn dịu nhẹ lướt qua nữa.
Mà mang theo chút bá đạo, chút chiếm hữu, cuồng nhiệt, không cho tôi đường lùi.
Tôi như tan chảy trong vòng vây nóng bỏng ấy.
Gió sông khẽ lay tóc chúng tôi.
Đèn neon xa xa, nhấp nháy mơ hồ.
Thế giới như dừng lại ở khoảnh khắc này.
Chỉ còn tôi và anh, cùng nhịp tim hòa làm một.
Lâu lắm, anh mới chịu buông.
Tôi tựa vào ngực anh, thở gấp, mặt đỏ bừng như máu.
“Tô Cẩn Nghiên,” anh ôm tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, giọng khàn khàn, “từ giờ, em là của anh.”
“Ừm.” Tôi đáp khẽ.
Trong lòng ngọt như mật.
Cố Dĩ Thần, tên bụng đen bá đạo này.
Từ một vụ cá cược điểm thi, từng bước trói chặt tôi.
Bây giờ, tôi cam tâm tình nguyện sa vào cái bẫy dịu dàng ấy, chẳng muốn thoát ra nữa.
Thật tốt.
Thanh xuân của tôi có anh.
Và tương lai của chúng tôi, chắc chắn cũng sẽ có nhau.
10.
Sáng hôm sau, ba mẹ chở tôi đến A Đại.
Cố Dĩ Thần đến sớm hơn, đã đứng chờ ở cổng trường.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần jeans, giày vải.
Dưới ánh nắng, dáng người cao gầy, nụ cười trong trẻo.
Thấy tôi, anh lập tức bước tới, tự nhiên nhận lấy hành lý trong tay tôi.
“Cháu chào hai bác ạ.” Anh lễ phép chào ba mẹ tôi.
Ba mẹ tôi nhìn anh cười tít mắt, ấn tượng tốt khỏi nói.
“Dĩ Thần này, sau này ở trường nhớ chăm sóc Cẩn Nghiên nhà bác nhé.” Mẹ tôi dặn.
“Bác yên tâm, cháu sẽ mà.” Anh nói, ánh mắt lại liếc sang tôi, mang chút trêu chọc.
Tôi trợn mắt lườm anh.
Tên này, lại lợi dụng cơ hội đây.
Làm xong thủ tục nhập học, Cố Dĩ Thần giúp tôi mang đồ lên ký túc.
Phòng tôi ở tầng ba, bốn người một gian.