Đọc từ đầu:
“Họa Cẩm Trình, đừng suốt ngày tiền tiền tiền, nghe chán chết. Người ta nói rồi, không phải vì cái bánh bao, mà là vì cái khí phách đấy.”
Thấy tôi quay người bước về phía Mạc Lam, Họa Cẩm Trình thấp giọng gằn lên:
“Anh sẽ tay trắng rời đi! Anh làm theo yêu cầu của em! Toàn bộ số tiền mà công ty kiếm được những năm qua, anh đưa hết cho em!
Nhưng đừng hủy hoại công ty của anh, đó là tâm huyết cả đời của anh!”
Mạc Lam trông thấy tôi và Họa Cẩm Trình đang kéo kéo đẩy đẩy, ánh mắt lạnh lùng quét về phía chúng tôi, rồi bước đến hỏi với vẻ nghi ngờ:
“Vị tiểu thư này đang tìm tôi sao?”
Nói xong, ánh mắt bà lại liếc xuống tay của Họa Cẩm Trình đang nắm chặt tay tôi.
Họa Cẩm Trình giật mình, vội vàng buông tay ra.
Tôi mỉm cười nói:
“Vâng, Mạc tổng. Tôi nghe danh bà đã lâu, hôm nay thật sự rất vui được gặp bà. Không biết tôi có thể chụp chung một tấm ảnh với bà không ạ?”
Họa Cẩm Trình vội vàng xen vào:
“Mạc tổng, đây là bạn học đại học của tôi. Tôi vừa ngăn cô ấy lại, sợ cô ấy làm phiền bà.”
Mạc Lam cười nhạt:
“Chỉ là chuyện nhỏ thế này, sao lại gọi là làm phiền được chứ.”
Tôi và Mạc Lam chụp một tấm ảnh chung, rồi xoay người rời đi.
Ra tới cổng, tôi quay đầu lại nhìn thấy Họa Cẩm Trình vẫn còn đứng đó, ánh mắt đầy chột dạ, rõ ràng trong lòng vẫn chưa nguôi.
Còn Lâm Nhạc thì núp kỹ phía sau lưng anh ta, không dám ló mặt — đúng là loại không thể bước lên sân khấu lớn.
6
Tôi đã ly hôn thành công.
Họa Cẩm Trình giao lại cho tôi tất cả tài sản, ngoại trừ công ty của anh ta.
Bởi trong mắt anh ta, chỉ cần giữ được công ty, thì những khoản tiền đưa cho tôi… sớm muộn cũng kiếm lại được cả thôi.
Ngày tôi đến khu nhà đối diện để nhận lại căn hộ, Lâm Nhạc rõ ràng không hề biết rằng căn hộ ấy cũng thuộc về tôi.
Cô ta gào lên chất vấn:
“Đây là nhà Họa Cẩm Trình mua cho tôi! Cô lấy tư cách gì mà dám đến giành nhà với tôi?!”
“Căn nhà này là chồng cũ tôi dùng tài sản trong thời kỳ hôn nhân mua.
Giờ anh ta tay trắng ra đi rồi, cô nói xem tôi có quyền lấy lại không?”
“Tôi bị trường đuổi học là vì cô! Cô còn chưa chịu buông tha tôi à!”
“Tự cô làm, tự cô chịu. Việc đó chẳng liên quan gì tới tôi.”
Lâm Nhạc nhất quyết không rời đi, tôi liền gọi ban quản lý tòa nhà tới hỗ trợ xử lý.
Cô ta lập tức la lối om sòm, gây náo loạn khiến hàng xóm kéo đến xem.
Sau sự việc, mọi người đều biết cô ta là tiểu tam.
Hàng xóm bắt đầu bàn tán:
“Đã thấy kỳ lạ rồi, còn trẻ vậy mà sống trong nhà đẹp như thế, mỗi ngày xe sang đưa rước, túi hiệu đeo khắp người, cứ tưởng là lấy được chồng giàu… ai ngờ lại là tiểu tam.”
“Xúi quẩy thật, ai mà ngờ sống chung dưới mái nhà lại là cái thứ cướp chồng người ta.”
“Người ta là chính thất tới thu hồi tài sản hợp pháp, mà nó còn dám cãi lại, mắc cười chết đi được. Trời ơi, cái bụng cũng to rồi kìa! Chính thất à, cô phải kéo dài chuyện ly hôn, để nó đẻ ra đứa con hoang rồi hãy xử tiếp!”
“…”
Lâm Nhạc trước giờ luôn sống trong ánh hào quang — ngoài chuyện từng bị bạn học chê cười trong trường, thì lúc ra ngoài đều là đối tượng để người ta ghen tị.
Làm sao từng nếm qua cảm giác bị hàng xóm xung quanh mắng chửi trắng trợn như hôm nay.
Cô ta lập tức sụp xuống, ngồi bệt giữa hành lang mà khóc òa lên:
“Gọi tôi là tiểu tam là sao?! Người không được yêu mới là tiểu tam!
Tôi được chồng cô ta yêu đấy, sao tôi lại là tiểu tam được?!”
— Một châm ngôn tiểu tam đầy… chính khí.
Họa Cẩm Trình đến nơi, vội vàng ôm Lâm Nhạc dậy.
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy phẫn nộ:
“Cô chỉ đến nhận lại một cái nhà thôi, cần gì phải làm nhục người khác đến vậy?
Cũng may tôi đã ly hôn với loại đàn bà chua ngoa như cô, bây giờ cô khiến tôi cảm thấy hoàn toàn xa lạ!”
Lâm Nhạc được Họa Cẩm Trình che chở, liền tỏ vẻ đắc ý, nép vào lòng anh ta:
“Chồng ơi, sau này anh mua cho em cái nhà khác tốt hơn đi, nhà này em chẳng thèm nữa đâu!”
“Được được được, bảo bối, để em chịu uất ức rồi.”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng…
Thì một bác gái hàng xóm không nhịn nổi nữa, giữa mùa đông rét mướt, xách thẳng một chậu nước lạnh tạt thẳng ra ngoài:
“Con mẹ nó! Cẩu nam nữ các người không thấy ghê tởm à!!”
Ào!
Họa Cẩm Trình bị dội ướt sũng từ đầu đến chân, tức điên lên, gào thét đòi gọi cảnh sát.
Tôi nói:
“Đừng làm ầm lên nữa. Bác gái chỉ lỡ tay hắt tí nước thôi, chẳng phạm pháp đâu. Cảnh sát có tới cũng chỉ bắt đền cho anh năm trăm tệ.
Tôi chuyển khoản cho anh năm vạn, qua WeChat rồi đấy.”
Tôi sẽ không bao giờ quên ánh mắt mà Họa Cẩm Trình nhìn tôi khi ấy — giống như vừa bị giẫm nát lòng tự trọng.
Bởi ngày trước, khi anh ta mới khởi nghiệp, thực sự rất khốn khó, lúc nào cũng thiếu tiền.
Anh ta không bao giờ mở miệng xin tôi, nên tôi luôn âm thầm để ý, đặt thẻ ngân hàng vào ngăn kéo của anh.
Tiền trong thẻ dùng hết, tôi lại âm thầm chuyển thêm lương vào.
Tôi cho anh ta tiền, mà còn cố giữ cho anh chút tự tôn.
Tôi đã cùng anh ta đi hết quãng đường từ nghèo khổ đến khi thành ông chủ công ty.
Vậy mà một ngày anh ta quay lại nói:
“Ly hôn đi. Anh không còn yêu em nữa. Anh yêu người khác rồi.”
Nực cười đến thế là cùng.
Lúc Họa Cẩm Trình ôm Lâm Nhạc rời đi, anh ta có ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
Tôi bình thản nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong ánh mắt là một mảng băng lạnh đến buốt lòng.
Thế mà lông mày anh ta lại khẽ nhíu lại, vẻ mặt đầy suy nghĩ phức tạp khó đoán.