Anh bước tới, thân hình cao lớn hoàn toàn chắn trước mặt tôi.

Ôn Thanh Thì thấy động tác của Vệ Diễn, ánh mắt tối lại, cuối cùng lên tiếng.

Giọng nói nhàn nhạt: “Minh Châu, Lâm Lăng tính cách thẳng thắn, đừng để bụng.”

“Anh!”

Ôn Lâm Lăng tức tối giậm chân, “Sao anh lại khách khí với cô ta thế! Ai biết cô ta có phải cố tình bám theo chúng ta không…”

“Lâm Lăng, đủ rồi.”

Ôn Thanh Thì thấp giọng ngắt lời, ánh mắt không kìm được lại nhìn về phía sau lưng Vệ Diễn.

Hắn kinh ngạc phát hiện—

Mấy năm không gặp, tôi đã thay đổi rất nhiều.

Khí chất được nhà họ Vệ rèn giũa, hoàn toàn lấn át sự nhỏ nhen của Ôn Lâm Lăng.

“Cậu Ôn, quản cho tốt em gái cưng của mình đi, đừng thấy ai cũng lao vào cắn!”

12

Trong nhóm bạn tôi có người thấy khó chịu, khẽ cười nhạt:

“Minh Châu tới đây để mừng thi đại học xong, chứ chẳng phải để xem mấy trò đua xe giải trí vớ vẩn này đâu nhé.”

Lời nói đầy ẩn ý châm biếm.

“Các người có ý gì?”

Ôn Lâm Lăng trừng lớn mắt.

“Anh Thanh Thì vừa thắng mà mấy người lại gọi là trò nhỏ?”

Ôn Thanh Thì sa sầm mặt.

Vừa mới được tung hô chiến thắng, giờ lại bị châm chọc, hắn sao có thể không bực.

“Cậu Vệ, thật hiếm khi gặp cậu ở đây, trận vừa rồi chưa đã, có hứng… đấu một ván không?”

Hắn phớt lờ những người khác, ánh mắt khóa chặt trên người Vệ Diễn.

Vệ Diễn nhíu mày định bước ra, nhưng tôi kéo tay anh lại, lắc đầu.

Tôi không muốn dây dưa với Ôn Thanh Thì.

Ôn Thanh Thì thấy vậy, bật cười lạnh: “Không dám thì thôi.”

Lời lẽ đầy khiêu khích.

Không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Bạn bè ai cũng khó chịu nhưng không dám nhận lời thay Vệ Diễn.

Bởi họ đều biết, Vệ Diễn đã nhiều năm không đụng vào vô-lăng đua xe…

Tôi thì vẫn bình tĩnh, buông tay ra.

Vệ Diễn cũng nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Muốn xem anh thắng không?”

Tôi gật đầu, mỉm cười:

“Anh cố lên!”

Vệ Diễn xoay người bước vào sân đua, hoàn toàn không liếc nhìn Ôn Thanh Thì lấy một cái.

Ôn Thanh Thì chưa từng bị ai xem thường đến thế, gương mặt tối sầm như mưa gió kéo đến.

“Ra vẻ!”

Hắn nghiến răng, mặt đen như than bước về phía xe mình.

Trên đường đua.

Tiếng súng hiệu lệnh vang lên.

Chiếc xe đua màu đỏ đặc trưng của Ôn Thanh Thì lập tức lao vút đi, bỏ xa xe đen của Vệ Diễn.

Tiếng động cơ gầm rú chấn động cả sân.

“Không có bản lĩnh thì về làm học bá ngoan ngoãn đi, đừng cố làm màu!”

Ôn Lâm Lăng liếc tôi, cười đắc ý.

“Mới bắt đầu thôi mà đã tự hào gì chứ?”

“Vừa xuất phát đã bị bỏ xa, còn muốn đuổi kịp anh Thanh Thì à?”

Người xung quanh đều phụ họa theo.

Bạn tôi tức đến nhảy dựng, nhưng lại không phản bác được.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm đường đua, không nói lời nào.

Cho đến khi…

Ở một khúc cua gấp.

Chiếc xe đen dùng kỹ thuật vào cua với cú phanh muộn đỉnh cao, vượt qua xe đỏ và là chiếc đầu tiên lao qua vạch đích!

Sân đua lặng như tờ.

Ôn Lâm Lăng cũng chết lặng.

Trong đám đông, có người lẩm bẩm:

“Cách vào cua đó quen quá… giống y như quán quân ba giải đấu lớn năm ngoái… thần W?”

Anh ta nói rất nhỏ.

Như không dám tin.

Tôi vẫn im lặng.

Không biểu cảm.

Vệ Diễn, năm mười một tuổi đã đoạt quán quân Cúp Thiếu Niên Quốc Tế, được gọi là thần đua tuổi nhỏ.

Dù từng gián đoạn, nhưng mấy năm gần đây anh đã trở lại phong độ.

Năm ngoái, anh còn càn quét toàn bộ ba giải lớn.

Chỉ là anh sống kín đáo, chưa từng để lộ mặt thật, nên rất ít người biết được thân phận thật của “W thần”.

Vệ Diễn mở cửa xe, bước thẳng tới trước mặt tôi, đưa tay ra.

“Em gái, chúng ta về nhà thôi.”

“Vâng.”

Tôi mỉm cười, khoác tay anh.

Sau lưng tôi—

Là tiếng Ôn Lâm Lăng lúng túng an ủi không thành lời.

Và khuôn mặt Ôn Thanh Thì giận dữ đến méo mó.