“Cẩn thận lời nói.”

“Bây giờ cô còn bênh người nhà họ Vệ nữa cơ đấy.”

Cô ta liếc tôi, cười khẩy: “À quên mất, giờ cô là đại tiểu thư của Vệ thị rồi mà, được người nhà họ Vệ nâng niu trong tay, cũng khá có bản lĩnh đấy.”

“Tình cảm là hai chiều, cô đối xử với người ta thế nào, người ta sẽ đối xử lại như thế.” Tôi thản nhiên đáp.

“Hừ, đúng là cái vẻ cao cao tại thượng đó làm tôi ngứa mắt nhất!”

“Dựa vào cái gì chứ? Kiếp trước cô được nhà họ Ôn chọn nuôi, lớn lên trong môi trường tốt, còn kết hôn với anh Thanh Thì! Kiếp này thì sao? Rõ ràng cô vào cái nhà họ Vệ đó, vậy mà vẫn được yêu thương!”

“Đến cả ánh mắt anh Thanh Thì cũng bị cô cướp mất! Vì sao? Tôi thua kém cô ở điểm nào?!”

Tôi nhìn cô ta nổi điên, cẩn thận lùi lại một bước.

“Cô nhầm rồi, Ôn Thanh Thì chỉ thích cô.”

Hai người còn sắp đính hôn cơ mà.

Cô ta nghe xong, ngửa mặt cười lớn.

“Thích tôi á?”

“Nhưng người mà anh ấy mãi không quên—Bạch Nguyệt Quang thật sự—căn bản không phải tôi! Mà là chủ nhân ban đầu của sợi dây chuyền này… là cô đó! Vệ Minh Châu!”

18

Cô ta giật phăng sợi dây chuyền có mặt khóa khỏi cổ, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Cô còn nhớ không? Năm đó ở cổng trại trẻ mồ côi, cô từng cứu một cậu bé suýt chết đuối. Cậu ta ăn mặc sang trọng… nên khi cô đi tìm viện trưởng, người nhà cậu ta đến. Tôi liền giả làm cô, nhận lấy sợi dây chuyền này. Cậu ta nói… cậu sẽ quay lại.”

“Thế là tôi cứ chờ, cứ chờ, nhưng lại thấy cậu ta dẫn cô về nhà họ Ôn!”

“Tôi… chính là không chịu nổi khi thấy cô sống hạnh phúc, nên cố ý ám chỉ với anh Thanh Thì, khiến anh ấy cũng rung động. Nhưng tiếc là sau đó tôi lại…”

Giọng cô ta đầy căm hận.

“Tôi chỉ vô tình tiết lộ một ít thông tin, mẹ Vệ đã muốn đuổi tôi ra ngoài! Vệ Diễn tên điên đó còn định đánh chết tôi! Là hắn cố ý! Hắn hận tôi bỏ mặc hắn trong con hẻm đó! Nếu không phải vì hắn, tôi đã không bỏ chạy, đã không xảy ra chuyện gì!”

“May là mọi thứ có thể làm lại từ đầu…”

“Nhưng bây giờ anh Thanh Thì lại nói không muốn đính hôn nữa! Rõ ràng trước đây trong mắt anh ấy chỉ có tôi mà!”

Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ.

Thì ra, câu “phải chi sớm tìm thấy em” kiếp trước của Ôn Thanh Thì…

Không phải nói với tôi.

Đáng tiếc thay.

Ôn Lâm Lăng vẫn quá ngây thơ.

Bởi Ôn Thanh Thì vĩnh viễn không say đắm tôi – Vệ Minh Châu – vì tôi là tôi.

Thứ anh ta yêu—

Chính là hào quang cao cao tại thượng của tiểu thư nhà họ Vệ, là thứ anh ta mãi mãi không với tới.

Dù người đó là Vệ Minh Châu, hay Ôn Lâm Lăng.

Kiếp trước, Ôn Lâm Lăng mang danh con nuôi nhà họ Vệ, dù không được yêu thương, vẫn có hào quang và sự rèn giũa thực sự, là ánh trăng trắng cao vời vợi trên đầu.

Kiếp này, thân phận đảo ngược.

Trong mắt Ôn Thanh Thì, ánh sáng không thể chạm tới ấy—

Đã chuyển sang tôi.

Tôi nhìn về phía sau lưng Ôn Lâm Lăng, nơi Ôn Thanh Thì không biết đã đứng đó từ bao giờ, ánh mắt ngỡ ngàng, chết lặng.

Tôi khẽ lắc đầu.

“Cô đã sai rồi.”

“Tôi sai ở đâu chứ? Dựa vào đâu cô có quyền đứng đó chỉ trích tôi…”

“Ôn Lâm Lăng!”

Tiếng hét giận dữ của Ôn Thanh Thì cắt ngang những lời lảm nhảm của cô ta.

“Cô dám lừa tôi? Đồ tiện nhân!”

“Nếu không phải chọn cô, sao tôi lại rơi vào tình cảnh như bây giờ?!”

Mắt hắn đỏ ngầu, thở dốc, trừng trừng nhìn cô ta.

Cơn giông kéo đến.

Tôi vội quay người bước ra ngoài.

Thuận tay đóng luôn cửa phòng nghỉ.

Cuối hành lang.

Vệ Diễn đứng trong ánh sáng ngược, hình như đã chờ tôi lâu lắm rồi, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng, không hề sốt ruột.

Tôi vội bước tới.

“Anh ơi, mình đi thôi.”

19

Ôn Lâm Lăng trộm tài liệu mật nội bộ Ôn thị, giao cho đối thủ cạnh tranh!

Nội bộ nhà họ Ôn hỗn loạn, suýt chút nữa sụp đổ!

Nguyên nhân là vì Ôn Thanh Thì không chịu đính hôn với cô ta, còn bàn với ba mẹ, tính đưa cô ta đi liên hôn.

Ôn Lâm Lăng lập tức phát điên!

Với tâm lý kiểu “không có được thì phá cho hỏng”, cô ta chọn con đường cực đoan—đầu quân cho phe đối địch.

Chỉ còn chưa đầy hai tháng nữa là đến vòng đấu thầu, tôi đã nghe được tin tức động trời này.

Chuyện trộm tài liệu?

Tôi không bất ngờ.

Dù là kiếp trước hay kiếp này.

Ôn Lâm Lăng vẫn là bản chất ấy—ích kỷ, phản bội, lươn lẹo.

Chuyện đó tôi nghe Vệ Diễn kể lại, cười cho qua rồi quên.

Ai ngờ, nhà họ Ôn lại xảy ra chuyện nữa.

Ôn Thanh Thì nhập viện!

Bị Ôn Lâm Lăng đâm!

Nghe nói hôm ấy Ôn Lâm Lăng không chạy xa.

Ngay lập tức bị người nhà họ Ôn bắt lại.

Họ vốn mềm lòng, muốn khuyên nhủ cô ta quay đầu là bờ.

Ai ngờ Ôn Lâm Lăng chẳng những không nghe, còn rút dao ra, đâm về phía người luôn yêu thương cô ta từ bé—mẹ Ôn!

“Đều tại bà, con mụ già đáng chết! Nếu không phải bà xúi giục anh Thanh Thì, sao anh ấy nỡ gả tôi cho người khác!”

Ôn Thanh Thì xông tới đỡ thay.

Ôn Lâm Lăng muốn rút dao về thì đã không kịp nữa rồi.

Giờ đây Ôn Thanh Thì đang nằm viện, sống chết chưa rõ.

Nhà họ Ôn không còn nhân nhượng nữa, lập tức đưa cô ta vào đồn cảnh sát.

Tội trộm bí mật thương mại.

Tội cố ý giết người chưa thành.

Cả quãng đời còn lại của Ôn Lâm Lăng…

Sợ là chỉ có thể kết thúc trong song sắt nhà giam.

20

Một năm sau.

Tập đoàn Minh Nguyệt chính thức niêm yết tại thị trường nước ngoài.

Nhà họ Vệ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng long trọng cho tôi, mời vô số nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương mại đến tham dự.

Tôi mỉm cười điềm đạm, ung dung trò chuyện với các vị khách quyền quý khắp nơi.

Tôi được bao quanh bởi vô vàn lời tán dương, khen ngợi.

Ánh mắt tôi vô tình liếc về một góc phòng.

Nhìn thấy Ôn Thanh Thì, dáng vẻ lúng túng, gượng gạo.

Bộ vest trên người anh ta vẫn còn sang trọng, nhưng kiểu dáng đã lỗi thời, nơi vạt áo còn có thể thấy rõ dấu vết sờn rách.

Tôi chỉ nhìn thoáng qua.

Rồi lập tức thu lại ánh nhìn.

Nhà họ Ôn được mời đến bữa tiệc này—

Là nhờ mẹ Ôn đích thân đến cầu xin.

Dạ tiệc như thế này, tụ hội toàn các ông lớn. Họ muốn bấu víu lại cơ hội cuối cùng.

Mẹ Vệ, nể tình từng là hàng xóm, mới miễn cưỡng đồng ý.

Hiện tại nhà họ Ôn đã nợ nần chồng chất.

Sớm bị đuổi khỏi khu biệt thự cao cấp rồi.

Khi buổi dạ vũ bắt đầu.

Tôi từ chối khá nhiều lời mời khiêu vũ.

Nhân lúc khách khứa tản bớt.

Tôi một mình bước ra ban công, muốn hít thở chút không khí.

Gió đêm se lạnh khẽ lướt qua mặt.

Tôi đang thẫn thờ.

Ôn Thanh Thì không biết từ lúc nào đã lặng lẽ bước tới.

“Minh Châu.”

Anh ta nhìn tôi đắm đuối.

“Em cũng đã quay về rồi, đúng không?”

“Chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm như thế, em không lừa được anh đâu.”

Gió đêm dường như khựng lại một nhịp.

Anh ta hạ giọng, gần như lẩm bẩm:

“Rõ ràng lúc ở trại trẻ mồ côi, em có thể chủ động nhận lấy anh…”

“Tại sao…”

Tôi xoay người lại, bình tĩnh nhìn anh ta.