Một thiếu nữ vân vê khăn tay, tức đến nỗi suýt cắn vỡ cả răng ngọc.

Tiểu vương gia là nam tử độc đinh của phủ Bắc Tĩnh, phụ thân là vương gia ngoại tộc duy nhất trong triều, mẫu thân lại là trưởng công chúa đương triều.

Từ nhỏ, ngàn vạn sủng ái hội tụ cả vào người.

Hơn nữa, tiểu vương gia chẳng giống đám công tử ăn chơi nơi kinh thành, chàng dung mạo như ngọc, tài hoa trác tuyệt, chính trực đoan trang.

Theo năm tháng trưởng thành, chàng dần trở thành giấc mộng của muôn ngàn thiếu nữ nơi kinh kỳ.

Chàng tựa ánh trăng trên trời, trong trẻo lạnh lùng, khiến người ta chỉ dám ngắm nhìn từ xa, chẳng dám khinh nhờn gần gũi.

Không biết từ khi nào, bên cạnh chàng luôn xuất hiện một cô nương đến từ Giang Nam.

“A Chiêu, đây là điểm tâm ngon nhất Giang Nam đó, ta cố tình mang tới cho chàng!”

Thiếu nữ đôi mắt sáng rỡ, nơi khóe mắt có một nốt chu sa như giọt máu, dưới ánh dương càng thêm kiều diễm.

Tiểu vương gia khẽ nhíu mày, đưa tay gạt bàn tay dính đầy vụn bánh của nàng khỏi tay áo mình.

Chàng vốn chẳng quen việc có người kề cận sát bên.

Thiếu nữ lại không để tâm, tùy tiện lau tay lên người, rồi cười khúc khích mấy tiếng.

Từ đó, nơi nào có tiểu vương gia, nơi ấy liền có bóng dáng nàng theo sát.

Chàng đọc sách, nàng ăn điểm tâm rồi ngủ gật bên cạnh.

Trên người nàng luôn phảng phất hương hoa quế, ngọt ngào đến nỗi khiến người ta sinh ngấy.

“Một thời gian nữa ta sẽ theo phụ thân rời khỏi kinh thành rồi.”

Nàng chống cằm trên bàn, mặt mày tràn đầy buồn bực.

Tay đang lật sách của tiểu vương gia khựng lại. Ý niệm đầu tiên trong đầu chẳng phải là cuối cùng cũng có thể thoát khỏi cô nha đầu phiền nhiễu này, mà là… về sau chẳng còn được gặp nàng nữa.

Nhưng thiếu niên xưa nay trầm tĩnh vẫn chẳng nói lấy một lời.

Thiếu nữ mắt hoe đỏ, ba bước quay đầu một lần, lưu luyến rời khỏi tiểu viện.

Từ ấy về sau, tiểu vương gia vẫn mỗi ngày tới nơi quen thuộc đọc sách, chỉ là chẳng còn thấy bóng người cầm hộp thức ăn, tung tăng chạy đến.

Mãi đến một năm sau.

Thiếu nữ đứng trước mặt chàng, khiến tim chàng đập lỡ một nhịp.

Nàng đã cao lên không ít, vận váy lục thủy nhẹ nhàng, eo thon như liễu, làn da trắng như tuyết.

Từng nét ngây thơ của thiếu nữ ngày nào đã phai mờ, giờ đây mỹ lệ đến mức khiến người chẳng thể rời mắt.

“A Chiêu, chàng có nhớ ta không?”

“Ta viết cho chàng biết bao nhiêu phong thư, mà chàng chẳng thèm hồi âm lấy một chữ!”

Thiếu nữ phụng phịu trách móc, nhưng trong ánh mắt lại không giấu được nét hân hoan.

Nàng lấy tất cả trong gói hành lý đổ ra bàn, từng thứ một giới thiệu rành rọt.

Những món nhỏ nhặt ấy là thứ nàng vượt núi ngàn sông, khắp nơi tìm kiếm mang về.

Thế nhưng trong mắt tiểu vương gia, người con gái hoạt bát sinh động trước mắt mới chính là thứ quý giá nhất trên đời.

Từ đó về sau, bên cạnh tiểu vương gia vẫn luôn có một chiếc đuôi nhỏ theo sát.

Chỉ là… khác với thuở xưa, tâm trí của chàng chẳng còn đặt trên sách vở nữa.

“A Chiêu, điểm tâm trong phủ chàng ngon hơn bên ngoài nhiều lắm.”

“Về sau… ta có thể ăn mỗi ngày được không?”

Tiểu vương gia khẽ “ừ” một tiếng, đôi vành tai đã sớm ửng đỏ.

Tết Nguyên Tiêu, hai người hẹn nhau cùng đi thưởng hội đăng.

Thiếu nữ vận xiêm y đỏ thẫm, rạng rỡ kiều diễm, tay cầm đèn hoa hình thỏ, cười tươi như hoa nở mùa xuân.

Tiểu vương gia cẩn thận theo sau, mày nhíu khẽ, dường như không thích chốn đông người.

Giây tiếp theo, thiếu nữ kéo tay chàng, nhanh như chớp lôi hắn chạy khỏi đám đông.

Gió đêm lướt qua, mang theo hương hoa quế dìu dịu.

Chạy đến nơi vắng vẻ không người, thiếu nữ mới dừng lại, thở hổn hển mà nói:

“A Chiêu, chàng sao nặng quá vậy?”

Tiểu vương gia cúi đầu, khẽ hất tay nàng ra. Bóng đêm che lấp ánh mắt chàng, chẳng ai rõ rốt cuộc trong ấy là vui, là buồn, hay là gì nữa.

“…A Chiêu, chẳng lẽ chàng không thích ta sao?”

Tiểu vương gia khẽ ho hai tiếng, nghiêm nghị nói:

“Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Thiếu nữ liền cười tươi như hoa, nũng nịu đáp:

“Vậy chàng cưới thiếp, chúng ta chẳng phải có thể thân mật rồi sao?”

Lời nói vốn là trêu ghẹo, nào ngờ lại như gợn sóng nơi hồ, khiến tâm can tiểu vương gia dậy lên ngàn lớp sóng.

Hắn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của thiếu nữ, một phen kéo người vào lòng.

Hương thơm dịu ngọt bao trùm khắp chóp mũi, khiến hắn chẳng thể khống chế, cúi đầu hôn lên đôi môi đào hồng hắn đã mơ tưởng bao đêm.

Thiếu nữ trợn tròn mắt kinh ngạc, hai má đỏ bừng như hoa đào đầu xuân.

Nàng đẩy mạnh hắn ra, xoay người chạy vụt vào màn đêm mênh mông.

Tiểu vương gia đứng yên tại chỗ, thật lâu vẫn chưa rời bước.

Liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng thiếu nữ, tiểu vương gia không còn nhẫn nại được nữa.

Sau khi đắn đo nhiều phen, liền dẫn cha mẹ thân chinh đến cửa cầu thân.

Hai người ngồi cách nhau qua tấm bình phong, tiểu vương gia khóe môi cong lên, nụ cười rạng rỡ như gió xuân, thiếu nữ lại cúi đầu, gương mặt e lệ đỏ ửng.

Đến ngày thành thân, tiểu vương gia vốn tửu lượng cao cường lại giả say đến mức phải có người dìu vào động phòng.

Đợi mọi người rút hết, hắn mới mở đôi mắt sáng trong như ngọc, thần trí tỉnh táo.

Thiếu nữ kinh hô:

“Chàng chưa say!”

Tiểu vương gia lập tức xoay người đè nàng xuống giường, thấp giọng cười khẽ:

“Tửu bất túy nhân, nhân tự túy…”

Dưới âm ty địa phủ, Diêm Vương xưa nay mặt lạnh như băng cũng không khỏi nhếch môi cười, lắc đầu than:

“Con oán quỷ chết oan như Lâm Nhan… kể ra cũng có chút bản lĩnh a.”