QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Hắn lập tức nắm lấy tay ta, mỉm cười nói:
“Nội tử nhà ta hơi nhút nhát.”
Một câu, che chở trọn vẹn.
Phu nhân họ Triệu không nhiều lời thêm, chỉ cười mỉa đôi câu rồi dẫn người rời đi.
Ngày hôm ấy, khắp kinh thành đều đồn rằng tân trạng nguyên Chu Diên Chi, cùng nguyên phối tình thâm nghĩa trọng.
Song ta vốn là cô nhi, xuất thân hèn mọn, những kẻ quyền quý vì muốn lôi kéo Chu Diên Chi, không ngớt lời gièm pha, cho rằng ta không đủ tư cách làm thê tử hắn.
Khi ấy ta vẫn ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần hắn có ta trong lòng, thiên hạ lời ra tiếng vào, ta đều có thể chịu đựng.
Chỉ là, thế sự vốn chẳng đơn giản như mộng tưởng.
Tiểu thư Triệu phủ – Triệu Liên Nhi – từ lâu đã đem lòng ái mộ Chu Diên Chi.
Chu Diên Chi xuất thân hàn vi, không hậu thuẫn trong triều, lại là tân khoa trạng nguyên được Hoàng thượng yêu mến. Triệu thừa tướng sao có thể không coi trọng?
Đối với phủ họ Triệu, việc xử lý ta chẳng khác nào tiện tay nghiền chết một con kiến nhỏ.
Từ khi phu nhân họ Triệu thấy mặt ta, liền hận không thể băm vằm xác ta ra từng mảnh.
Vì thế, bà ta lấy tiền đồ của Chu Diên Chi ra uy hiếp, buộc ta phải tự mình uống rượu độc tìm cái chết.
Tự nhiên ta chẳng cam lòng.
Bà ta bấu lấy cằm ta, mạnh mẽ đổ chén độc vào cổ họng ta.
Dường như vẫn chưa hả dạ, bà còn cầm lấy chủy thủ, đâm vào người ta từng nhát, từng nhát…
Khi Chu Diên Chi tới nơi, ta đã hồn lìa khỏi xác, bị quỷ sai áp giải hồn phách, ngơ ngác đứng ngoài nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Lúc đó, Chu Diên Chi đang làm gì?
Hắn đang bận dâng tấu lên hoàng thượng, thỉnh phong ta làm mệnh phụ có phẩm.
Rõ ràng khổ tận cam lai, vậy mà kết cục vẫn là âm dương cách biệt.
15
Diêm Vương nói: “Kẻ đã chết thì không được can dự chuyện dương gian.”
Ta cũng đành trơ mắt nhìn Chu Diên Chi cưới người khác.
Trước kia ta từng ngỡ mắt mình mù, giờ ngẫm lại, những việc Chu Diên Chi làm đều là toan tính sớm định.
Hắn cưới Triệu Liên Nhi là để tiến gần phủ họ Triệu.
Hắn phụng sự Triệu tể tướng là để tìm chứng cứ vạch tội nhà họ Triệu.
Ta nhìn Triệu Liên Nhi, nàng ta vốn chẳng hề vô tội.
Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối nàng đều biết rõ chân tướng.
Chu Diên Chi nhất định sẽ không buông tha nàng, nhưng ta… ta lại mong hắn dừng tay.
Một khi tạo sát nghiệp, sau này khi chết đi, thật sự phải xuống địa ngục.
Hắn đã chịu quá nhiều khổ sở rồi, ta chỉ mong nửa đời sau của hắn được viên mãn hơn, được bình an hơn.
“Bắt lại!”
Không biết từ lúc nào, Chu Diên Chi đã xuất hiện phía sau, hạ lệnh bắt giữ Triệu Liên Nhi. Thuộc hạ lập tức áp giải nàng đi, chẳng rõ đưa tới nơi đâu.
Hắn càng thêm tiều tụy so với mấy ngày trước, thần sắc uể oải mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt kia lại ánh lên tia sáng đen sâu thẳm.
Chu Diên Chi nhìn giỏ hoa quế trên tay ta còn chưa hái hết, nhẹ nhàng tiếp lấy:
“Chỗ này hoa nở không đẹp, chúng ta đến nơi khác hái, có được chăng?”
Lời nói đầy dịu dàng, ngữ khí như mang theo mê hoặc.
Ta đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“A Chiêu, nay đã vào cuối thu, hoa quế… lẽ ra sớm đã rụng rồi.”
Hắn đột nhiên siết chặt tay ta:
“Sao có thể rụng được…”
Giọng nói mang theo nỗi sợ hãi và bối rối.
Ta nhẹ nhàng siết lại tay hắn, khẽ cười:
“Hôm nay ta không muốn ăn bánh nếp hoa quế nữa… ta muốn ăn vịt quay, chàng đi mua về được không?”
Thấy ta thuận theo, Chu Diên Chi như chẳng dám tin.
Hắn nhìn ta, lại nhìn ra hậu viện, cuối cùng vẫn đưa ta vào phòng rồi mới xoay người rời đi.
Khi hắn trở về, trong tay mang theo vịt quay còn nghi ngút khói nóng, tiểu viện đã chẳng còn ai.
Chỉ còn cây quế nơi hậu viện, đã khô héo từ lâu, nằm lạnh lẽo trên nền đất.
16
Diêm Vương khẽ vỗ vai ta:
“Sao vậy? Luyến tiếc rồi sao?”
Lúc này ta đã trở về âm phủ, cùng Diêm Vương đứng nhìn Chu Diên Chi đang gục khóc nơi trần thế.
Ta gật đầu… rồi lại lắc đầu.
Người chết không nên ràng buộc kẻ sống. Chu Diên Chi… vẫn còn con đường rất dài phải bước tiếp.
Diêm Vương nhìn ta, giọng có phần trầm ngâm:
“Ngươi sớm đã biết cây quế kia có điều bất thường, phải chăng?”
Ta khựng lại, vội cười gượng:
“Ta nào có bản lĩnh ấy… mãi đến ngày cuối mới phát hiện ra thôi.”
Diêm Vương liếc nhìn ta, vẻ mặt không tin chút nào.
Ta cúi đầu, trong lòng chột dạ, chẳng dám nói thêm.
Kỳ thực hoa quế đã qua mùa từ lâu, vậy mà cây quế nơi tiểu viện kia lại càng lúc càng rộ, càng lúc càng thơm ngát.
Chỉ là… ta tham luyến những ngày cuối cùng bên cạnh Chu Diên Chi, không muốn trở về quá sớm mà thôi.
Về sau, ta trở thành một quỷ sai, xem như là thay Chu Diên Chi chuộc tội.
Cây quế trong tiểu viện lại sống dậy, quanh năm nở rộ, chẳng bao giờ tàn úa.
Cho đến một ngày, khi Chu Diên Chi tóc bạc trắng, yên bình tựa mình bên gốc cây ấy… nhẹ nhàng rời khỏi nhân thế.
Cánh hoa rơi lớp lớp, mang theo hương thơm ngọt ngào thoang thoảng.
Ngoại truyện
Tiểu vương gia phủ Bắc Tĩnh thành thân rồi, tân nương là nữ nhi của một nhà buôn.
Chuyện này làm dấy lên không ít sóng gió nơi kinh thành.
Ngày đại hôn, mười dặm hồng trang, vô cùng huy hoàng rực rỡ.
“Sớm biết tiểu vương gia cứ dây dưa là theo đuổi được, ta còn giả bộ làm tiểu thư khuê các làm gì chứ!”